Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tuy rằng bị cắn một cái, nhưng Thẩm Ngật Tây có thể cảm nhận được tâm tình cô đã dịu xuống.
Vết thương trên mặt Thẩm Ngật Tây không sâu, miệng vết thương hơi rỉ máu nhẹ.
Bình thường đánh nhau không chớp mắt, cho dù bị thương cũng lười để ý, giờ phút này lại nhét bao thuốc to vào tay Lộ Vô Khả.
"Có cần tôi chỉ không?" Người này vừa nhìn chính là tay già đời thường xuyên tự xử lý miệng vết thương của bản thân.
Lộ Vô Khả muốn đi: "Tự anh làm được."
Thẩm Ngật Tây bắt lấy tay cô: "Nếu tôi tự làm được thì chờ tới bây giờ làm gì?"
Một lúc lâu sau Lộ Vô Khả nhướng mày nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt xuống, hướng cô nâng nâng cằm, bắt đầu nói tào lao: "Nhanh lên, nếu không máu chảy hết chừ."
Lộ Vô Khả biết nếu mình không bôi thuốc cho anh, có khả năng bị anh giữ lại đây cả đêm.
Cô lấy tăm bông với thuốc sát khuẩn Povidone trong bao, nhỏ giọng lẩm bẩm máu chảy nhiều thì càng tốt.
Thẩm Ngật Tây cười: "Đang mắng người à?"
Cô không nói chuyện, chấp nhận là đang mắng anh.
Cô trút giận, Thẩm Ngật Tây chiều cô, để cô xả hết lên người anh, nhưng chuyện xử lý miệng vết thương cho anh không được thương lượng.
Anh cúi đầu nhìn mặt cô, cố ý chọc cô: "Ai lấy thuốc vậy?"
Lộ Vô Khả cầm tăm bông chấm vào Povidone, nghe vậy cầm tăm bông đè mạnh vào miệng vết thương của anh.
Thẩm Ngật Tây giống như thịt không phải trên người mình, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, ngược lại cười cười nhìn cô.
"Còn có thể ngây thơ hơn chút không?"
Lộ Vô Khả không lên tiếng, sát trùng miệng vết thương cho anh.
Cho dù là vào ban đêm ánh sáng tối tăm, làn da Lộ Vô Khả vẫn như cũ trắng đến chói mắt.
Lại thêm gương mặt khiến người ta không thể lớn giọng với cô.
Cũng không biết tại sao mà Lộ Trí Viễn có thể xuống tay với gương mặt này được.
Tầm mắt Thẩm Ngật Tây dừng trên mặt bên trái, Lộ Vô Khả da thịt non mịn, cái vết đỏ ở trên mặt cô đặc biệt chướng mắt.
Mỗi lần nhìn cô nhiều thêm một chút, đều hối hận sao lúc ấy không đem người đánh ác hơn nữa.
Tâm địa cô cũng cứng rắn kiên cường, cho dù bị bố cô đánh thành cái dạng quỷ gì cô cũng mặc kệ.
Một người như vậy, hiện tại đang cầm tăm bông giúp anh xử lý miệng vết thương.
Hai gương mặt cách gần nhau, hơi thở hòa bên nhau.
Hơi thở người con trai ấm áp, mạnh mẽ.
Lộ Vô Khả nâng mắt.
Trong bóng đêm mơ hồ mặt mày Thẩm Ngật Tây sắc bén, vẻ mệt mỏi hiện trên mí mắt anh.
Trông anh như không chút để ý, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Bị cô thấy anh đang nhìn cô, anh không chút ngượng ngùng, vẫn quang minh chính đại nhìn tiếp.
Lộ Vô Khả dời mắt.
Cô lấy băng dán vết thương trong bao.
Thẩm Ngật Tây chưa từng dán qua thứ này, cô xé giấy ngoài ra, cầm miếng băng định dán lên mặt anh thì anh né mặt đi.
"Không dán thứ này." Anh nói.
Lộ Vô Khả cầm băng dán vết thương trong tay, dáng vẻ nghiêm túc nhìn anh: "Vẫn còn chảy máu."
Mắt Thẩm Ngật Tây đối diện đôi mắt cô.
Lộ Vô Khả cố chấp nhìn anh.
Bốn mắt đối diện thật lâu, Thẩm Ngật Tây quay mặt lại.
Được rồi, thật là không có cách với cô.
Anh đưa mặt qua.
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái.
Anh hướng cô nâng cằm: "Không phải em muốn dán à? Dán đi."
Lộ Vô Khả cũng không khách khí, đem băng dán vết thương dính vào đầu ngón tay xé nửa lớp giấy ngoài còn lại xuống, dán lên vết thương trên mặt anh.
Băng dán vết thương dán trên mặt anh cùng với cái giọng lưu manh này không hề có cảm giác không hợp.
"Vừa lòng chưa?" Anh hỏi cô.
Lộ Vô Khả chui ra khỏi lòng ngực anh, muốn chạy: "Tự lo cho tốt, tôi đi về đây."
Ồ, còn chưa dỗ được.
Thẩm Ngật Tây duỗi tay túm chặt cánh tay cô: "Còn giận à?"
Lộ Vô Khả ném đồ vào cái thùng rác sắt ven tường: "Không có."
Thấy cô vứt đồ đi, Thẩm Ngật Tây nói: "Em mặc kệ vết cắn trên vai phải không?"
Đến bây giờ trong miệng Lộ Vô Khả vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, cô có chút chột dạ, dù gì cũng là cô cắn.
Còn chưa kịp trả lời, đã nghe Thẩm Ngật Tây như suy tư mà nói một câu.
"Hay là tính để nó lưu lại dấu?"
Trong lòng Lộ Vô Khả nhảy dựng lên.
Cô không có ý đó, theo bản năng phủ nhận: "Không có."
Nói xong khom người muốn lấy đồ đã ném vào thùng rác.
Thẩm Ngật Tây kéo cô lại: "Được rồi, biết em không có."
Trên vai gần xương quai xanh chỗ đó bị cô cắn phát đau, nhưng anh không muốn để cô xử lý miệng vết thương này.
Thẩm Ngật Tây lấy điếu thuốc trong túi ra bỏ vào miệng, nhìn đến cô, bật lửa đang lấy ra nửa chừng nhét vào lại, cứ như vậy ngậm trong miệng.
Điếu thuốc trong miệng anh lên lên xuống xuống mỗi khi anh mở miêng nói chuyện.
"Lộ Vô Khả, tôi đi mua cho em một thứ."
"Mua về không được giận nữa biết chưa?"
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây cũng không có ý nếu cô không đồng ý anh sẽ không đi, giống như đã sớm quyết định ý định muốn đi mua cho cô cái gì đó.
Anh thẳng người dậy, giọng nói trong đêm mang chút lười biếng: "Ở đây chờ tôi."
Căn bản anh không lo Lộ Vô Khả bỏ chạy, bởi vì điện thoại cô còn ở trong túi anh, nói xong đi ra khỏi con hẻm.
Đầu ngõ thường hay có người đi ngang qua, tiếng nói chuyện vừa gần vừa xa.
Rất nhanh Thẩm Ngật Tây biến mất trong đám người.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn, các loại hương vị đồ ăn hòa lẫn vào nhau.
Thẩm Ngật Tây tìm được cái xe khoai lang nướng ở góc đường kia.
Hiện tại đã không còn sớm, ông lão đang dọn đồ bỏ lên cái xe ba bánh, thấy có người đứng trước xe đẩy, lớn giọng thét to: "Chàng trai trẻ dọn hàng rồi, không bán nữa."
Thẩm Ngật Tây nhìn đống chai lọ trên xe, hỏi: "Không thể nướng một cái à?"
Ông lão đầu tóc đã trắng, vẫy vẫy tay: "Mấy thứ này đã dọn hết rồi, bây giờ bày lại ra nướng quá mệt."
Chủ yếu là một củ khoai lang kiếm được bao nhiêu tiền chứ, mở cái lò cũng không đủ hồi vốn.
Thẩm Ngật Tây cầm một tờ tiền màu đỏ bỏ lên xe: "Nướng cho một cái đi."
Ông lão buôn bán lâu như vậy còn chưa gặp qua vị khách kiểu này, nếu đưa 10 đồng 20 đồng ông cũng có thể đồng ý, lần này đưa hẳn 100, ông lão là dạng người thành thật, nhịn không được hảo tâm nhắc nhở anh một câu: "Chàng trai, cậu đưa 100 chỉ mua 1 cái không có lời đấy, thực sự muốn ăn thì ngày mai tôi vẫn còn ở đây, không cần gấp vậy đâu."
Thẩm Ngật Tây đã châm điếu thuốc trong miệng, ý tứ rõ ràng là sẽ đứng đợi.
Anh nhìn ông lão cười cười: "Rất gấp, ông nướng cho một cái đi ông lão."
Trong xã hội ai cũng phải kiếm sống lúc thấy tiền mắt sao lại không sáng chứ? Người đầu thai đến thế gian hành tẩu một chuyến, đều là sinh hoạt bằng tiền, từ khi sinh ra đến khi chết cũng không thể tách ra khỏi tiền bạc thứ đồ tầm thường này.
Có đôi khi ông lão ở chỗ này bày quán bán cả một buổi tối cũng không kiếm được mấy chục đồng, thấy tờ trăm nói không động tâm là giả, nhanh chóng thu tiền rồi bày đồ ra nướng.
Thẩm Ngật Tây đứng ven đường vừa hút thuốc vừa chờ.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả ở hẻm nhỏ chờ không bao lâu thì Thẩm Ngật Tây đã trở lại.
Cô không thấy rõ thứ đen thùi lùi trong tay anh là cái gì, nhưng ngửi ra mùi trước.
Nóng hổi mềm mại, mang theo vị ngọt của than nướng.
Ngửi được mùi hương Lộ Vô Khả sửng sốt.
Thẩm Ngật Tây đứng trước mặt cô, đưa bao giấy trong tay cho cô, ý bảo cô nhìn một chút.
Tầm mắt Lộ Vô Khả rời khỏi bao giấy, hướng lên trên dừng lại trên mặt anh.
Cô không biết sao Thẩm Ngật Tây lại biết cô thích khoai lang nướng.
Thẩm Ngật Tây nói: "Lúc nãy xuống xe mắt em đều dính đến đó, không ăn à?"
Tầm mắt Lộ Vô Khả lại rời khỏi mặt anh, rơi xuống bao giấy, sau một lúc lâu mới duỗi tay cầm.
Bình thường nhìn không dễ chọc, lấy chút đồ ăn là có thể hối lộ được cô.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười.
Bao giấy vang lên tiếng sột soạt, đầu ngón tay cô không cẩn thận đụng phải ngón tay anh, cầm bao giấy.
Tay Thẩm Ngật Tây bỏ trong túi, hỏi cô: "Còn giận không?"
Lộ Vô Khả được tiện nghi còn khoe mẽ, cầm khoai lang do anh mua, trợn mắt nói dối: "Tôi không có giận."
Thẩm Ngật Tây hừ cười: "OK, chính là không có giận."
Lộ Vô Khả: "......"
Anh cầm điện thoại xem giờ, hỏi cô: "Muốn về nhà không?"
Lộ Vô Khả đương nhiên nghe hiểu được ý trong câu hỏi.
Thẩm Ngật Tây không nhìn điện thoại nữa, nhìn về phía cô: "Dẫn em đi chơi nhé?"
Lộ Vô Khả hỏi anh: "Đi tiệc sinh nhật Tề Tư Minh sao?"
Lộ Vô Khả cơ bản bình thường sẽ không nhắc tới nam sinh, tên Tề Tư Minh từ miệng cô nói ra quả thực phá lệ.
Thẩm Ngật Tây nghe vậy híp mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Lộ Vô Khả cố tình không giải thích, đi ra khỏi hẻm: "Tôi muốn đi."
Sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng điệu biếng nhác của người phía sau, đi theo: "Được."
---------
Tiệc của Tề Tư Minh được tổ chức tại quán bar Đông Giao, sinh nhật hắn là ngày mai, về phần vì sao hôm nay tổ chức là vì muốn chờ tới 0 giờ đêm.
Cùng đám bạn xấu tụ tập uống rượu chém gió vừa đến 0 giờ thì các tin nhắn chúc mừng sinh nhật tới liên tục trong