Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây rượu còn chưa uống, tình cờ gặp người quen cũ đến bắt chuyện.
Là một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, trong tay cầm ly rượu, mặt đầy ý cười: "Đã lâu không gặp, người trẻ tuổi."
Thẩm Ngật Tây vắt chân dựa người vào ghế, cười cười cúi người muốn lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm đáp lễ, bị người đàn ông ngồi xuống bên cạnh đè cánh tay lại.
Anh nhướng mày nhìn về phía người mới tới: "Giám đốc Mang, sao quản rộng thế, không cho uống rượu à?"
"Sao dám chứ," giám đốc Mang cười nói, nâng ly rượu chỉ ghế dài đầu kia ý bảo, "Có chút chuyện làm phiền đến cậu, chờ lát nữa so tài với đội viên dưới trướng của tôi một chút, uống rượu rồi sao cầm lái được?"
Thẩm Ngật Tây thuận thế nhìn qua bên kia.
Người nọ anh cũng không phải là không quen biết, từng nghe qua đại đa số người trong giới đua xe.
Một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, rất ít đoàn xe trong nước có người nhỏ tuổi như vậy, bản thân bố cậu ta cũng là một tay đua, phần lớn người cha đều muốn con cái kế nghiệp, từ lúc đứa nhỏ này sinh ra bố cậu ta đã tính toán muốn cho cậu phát triển ở phương diện đua xe này.
Bố cậu ta là một tay lái nổi tiếng, hai năm trước ngoài ý muốn bỏ mạng trên đường đua, tuổi trẻ mất sớm. Đứa nhỏ này cũng không chịu thua kém, có thiên phú có dã tâm, tuổi còn nhỏ đã được đoàn xe số một số hai trong nước mời chào. Trong giới cũng có nhiều người nhìn chằm chằm, muốn xem thử cậu ta có thể trở thành người thứ hai như bố cậu ta hay không.
Giám đốc Mang nói: "Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ không đi đúng hướng, cậu dạy bảo nó tí."
Thẩm Ngật Tây cũng chỉ lớn hơn cậu ta bốn năm tuổi, anh thu hồi ánh mắt, cười nói: "Tôi không đảm đương nổi chữ dạy bảo này đâu, nói không chừng Thiệu Tư Trạch lái xe giỏi hơn tôi nhiều."
Giám đốc Mang cười ha ha: "Cậu thật khiêm tốn, đừng nói là tôi, ngay cả thằng nhóc trong đoàn xe tôi cũng không tin. Bọn trẻ bây giờ đều theo đuổi ngôi sao, đám trẻ trong giới chúng ta đều lấy cậu làm mục tiêu, trông cậy ngày nào đó vượt qua cậu."
Đôi mắt Thẩm Ngật Tây vẫn luôn nhìn Lộ Vô Khả, anh chưa hút xong điếu thuốc, lại hút một ngụm: "Vẫn là câu nói kia, tâng bốc quá không thú vị."
Giám đốc Mang và Thẩm Ngật Tây tiếp xúc cũng không dưới mười lần, người này thoạt nhìn khiêm tốn khách khí thực tế trên đường đua ngang tàng cực kì, nói đơn giản ngông nghênh chút chính là dựa vào thực lực nói chuyện.
Kiểu người này có đoàn xe nào không muốn mời tới đoàn xe của mình chứ? Là đoàn xe nổi tiếng trong nước, giám đốc Mang không chỉ mời chào một hai lần. Đừng nói trong nước, ngày cả đoàn xe nổi tiếng ngoài nước cũng ném cành ôliu cho anh.
Nhưng Thẩm Ngật Tây người này thật sự ngông cuồng, không đồng ý một ai.
Giám đốc Mang lại hỏi: "Không xem xét tới đoàn xe chúng tôi à?"
Thẩm Ngật Tây cầm cái bαo ƈαo sυ chơi chơi, lời nói thuyết phục khách sáo: "Thành lập và tổ chức đoàn xe được nửa rồi, đến chỗ ngài chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Không muốn lặn lội khổ vậy đâu."
Nửa năm trước Thẩm Ngật Tây cũng có đoàn xe của riêng mình, đã mời chào vài đội viên, thực lực mỗi người không kém, đốt tiền chơi xe, chuyện quản lý đoàn xe càng đốt nhiều tiền hơn. Thành công thì tốt, tiền tới cũng nhanh, nhưng thất bại thì lại khác, có thể dẫn tới kết cục táng gia bại sản.
Đương nhiên kiểu người như Thẩm Ngật Tây sau lưng có chỗ dựa lớn mạnh, chút tiền này với anh không tính là gì.
Nhưng giám đốc Mang vẫn không thể không khen một câu: "Tuổi trẻ thật là can đảm."
"Quá khen."
Giám đốc Mang muốn đứng dậy rời đi, hỏi anh: "Chơi với đội viên dưới trướng tôi chút, nể mặt không?"
Tề Tư Minh ở bên cạnh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe, nghe đến đây đụng đụng cánh tay Thẩm Ngật Tây khuyến khích anh chơi đi, nói cho hắn chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong ngày sinh nhật, con trai đều thích xem mấy thứ này làm adrenalin tăng vọt.
Tề Tư Minh hạ thấp giọng: "Ngật ca, đi đi, người đã tự mình đưa đầu đến sao có thể không lấy?"
Ưng Tử cũng nghe thấy, cũng theo Tề Tư Minh khuyến khích: "Ngật ca, đi đi, vừa lúc để chúng tôi nhìn mấy chiếc xe sờ không tới cho đã mắt."
Giám đốc Mang còn bên cạnh hỏi.
Thẩm Ngật Tây nói: "Không đi xe đến, không chơi."
"Không có xe thì sao, nửa đoàn xe chúng tôi đều có xe ở đây, còn sợ không có xe à? Cậu cứ tùy tiện chọn một chiếc mà lái."
Đã đưa tới cửa nào có đạo lý không hành ra máu.
Thẩm Ngật Tây hừ cười, cũng không từ chối nữa.
Anh lấy điếu thuốc giữa môi xuống, dụi đầu thuốc lá vào ly rượu: "Được rồi."
Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, không phải đi ra ngoài.
Lộ Vô Khả và A Thích đang nói chuyện, nói được một nửa A Thích đẩy đẩy cô: "Thẩm Ngật Tây tới kìa."
Lộ Vô Khả ngẩng đầu thấy Thẩm Ngật Tây đi đến chỗ cô.
Đám Tề Tư Minh thấy thế liền ồn ào, còn huýt sáo mấy tiếng.
Lộ Vô Khả rũ mắt, móng cào cào vào lòng bàn tay.
Thẩm Ngật Tây dừng trước mặt cô, kêu cô một tiếng: "Lộ Vô Khả."
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nắm tay cô kéo cô đứng dậy, dắt cô đi ra ngoài, giọng điệu giống như đang nói buổi tối ăn cái gì: "Dẫn em đi hóng mát."
---------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Du͙ƈ vọиɠ ganh đua thắng thua của đàn ông như cắm rễ sâu trong máu thịt, nhìn ai cũng như cháu trai mình, một cuộc so tài có rất nhiều người đứng xem.
Không chỉ có bọn Tề Tư Minh còn có một số người không trong giới cũng chạy ra vây xem, có cả đồng đội của Thiệu Tư Trạch, cũng chính là đội viên dưới trướng giám đốc Mang, toàn bộ đối với cuộc tranh tài này đều tò mò cực kì.
Tuổi Thiệu Tư Trạch không lớn, thoạt nhìn giống tiểu đại nhân, nói cũng ít, giống như nói nhiều một câu thì muốn mạng cậu ta vậy.
Dùng lời của A Thích đứng bên cạnh Lộ Vô Khả nói lúc ấy, đây chính là một mỹ nam băng sơn.
Đúng vậy, gương mặt Thiệu Tư Trạch khá đẹp trai.
Không phải kiểu tiểu bạch kiểm*, mà là kiểu đường nét rõ ràng cường tráng.
*tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Có một nghĩa khác nữa: trai bao.
A Thích thích kiểu này, một đôi mắt hai mí lãnh đạm, nhìn vào ngũ quan khiến người muốn nổi lên du͙ƈ vọиɠ ở phương diện kia.
A Thích nói chuyện "người lớn" cũng không phải lần một lần hai, Lộ Vô Khả quen rồi, mặt không đổi sắc nghe cô ấy ở bên tai mình nói nhìn mũi Thiệu Tư Trạch chắc phương diện kia rất lợi hại.
Thẩm Ngật Tây chọn xe xong quay lại, A Thích mới nói với cô mấy câu, đã bị Thẩm Ngật Tây mang người đi.
Giám đốc Mang thấy Thẩm Ngật Tây dắt theo một cô gái nhỏ, hứng thú nói: "Cô gái nhỏ không sợ sao, không sợ lát nữa sẽ dọa người ta à?"
Lộ Vô Khả: "......"
"Sợ?" Thẩm Ngật Tây nghe vậy cười, "Ngài xem thường cô ấy."
Người không sợ trời không sợ đất nhất chính là cô.
Hơn nữa cô cũng chịu nên anh mới có cơ hội mang cô lên xe, lúc đầu nói dẫn cô đi chơi xe đến bây giờ cô vẫn không có nói câu không cần, rõ ràng có hứng thú.
Nếu cô không muốn chơi cô đã sớm nói không rồi.
Giám đốc Mang có chút ngoài ý muốn, liếc nhìn Lộ Vô Khả một cái, trông như một cô gái nhỏ thanh thuần, nhìn sao cũng không giống như không sợ.
Nhưng ông cũng không nói gì, lại nhìn về phía Thẩm Ngật Tây, vỗ vỗ bả vai anh, cười đến nếp nhăn trên mặt cũng hiện nhiều thêm mấy đường: "Mạnh mẽ vậy à, mà chút nữa cẩn thận bị Thiệu Tư Trạch vượt mặt đấy."
Thẩm Ngật Tây cười: "Đem tâm tư của ngài cất vào lại trong bụng đi, tôi dám bảo đảm với ngài chuyện đó không có khả năng xảy ra đâu."
Lộ Vô Khả ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Dười trời đêm đang rạng sáng, người này như có ánh sáng.
Trên người Thẩm Ngật Tây giống như sinh ra đã có sẵn sự tự tin, không phải kiểu mù quáng tự cao tự đại, mà là kiểu từ nhỏ sống trong nhung lụa được nuôi dưỡng ra cảm giác về sự ưu việt, còn có thiên phú và thực lực của bản thân mang đến sự tự tin cho anh.
Kiểu đàn ông này dù ít tuổi hay nhiều tuổi, cũng đều rất mê người.
Lộ Vô Khả dời mắt, giám đốc Mang còn đang thoải mái cười to, nói anh tuổi trẻ thật sự kiêu ngạo, nhưng mà ông thích.
Tuổi trẻ mà, nên có chút khinh cuồng.
Huống gì giám đốc Mang biết anh không phải nói giỡn, tên nhóc này từ lúc bắt đầu chơi xe tới giờ không có ai lái giỏi hơn anh .
Bên kia Thiệu Tư Trạch đã lên xe, giám đốc Mang không làm chậm trễ thời gian của bọn họ nữa, Thẩm Ngật Tây dẫn Lộ Vô Khả lên xe.
Anh để Lộ Vô Khả ngồi vào chỗ ghế phụ rồi đóng cửa xe, mình ngồi vào ghế lái.
Thẩm Ngật Tây bọn họ chạy chính là sức kéo, không giống sân bãi nơi mấy tay đua khác chạy là chạy trên đường đua nhựa, tay đua đua xe kéo từ đường đua nhỏ đến quốc lộ, từ hoang mạc đến sa mạc, đều có thể trở thành đường đua của bọn họ.
Cuộc đua đêm nay bọn họ chạy ở quốc lộ, phương thức quyết định thắng thua rất đơn giản, chỉ một chữ, nhanh.
Một vòng đua ai về quán bar trước thì thắng.
Xe đua chạy