Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây người này cho dù hôn cũng phóng đãng không câu nệ.
Môi dính môi, hơi thở nóng bức hòa vào nhau.
Anh giữ cằm cô, không phải lướt qua rồi dừng, mà thuận thế cạy mở hàm răng cô.
Lộ Vô Khả nghênh tiếp, giao triền với anh.
Cô vịn vào cổ anh, một chút cũng không sợ.
Dù là tay mới, nhưng cũng dám hôn.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô, cười một cái, anh giữ chặt gáy cô hôn sâu hơn.
Ngoài cửa sổ xe toàn bộ bóng đêm cũng trở nên dịu dàng.
Hình như Thẩm Ngật Tây rất kiên nhẫn, từ từ từng bước câu lấy cô, dần dần làm cô mềm như vũng nước.
Rốt cuộc Lộ Vô Khả cũng chỉ là tay mới, hơi thở rất nhanh bị làm cho hỗn loạn, nhưng cũng không vì vậy mà yếu thế.
Bọn họ sức lực ngang nhau, hùa ý lẫn nhau, một nụ hôn nóng bỏng đến nổi bên trong xe như sắp hòa tan.
Dây an toàn trên người Lộ Vô Khả không biết bị Thẩm Ngật Tây tháo ra từ lúc nào, lưng dựa trên cửa sổ xe.
Từ lúc hôn tới giờ hai người cũng chưa hề tách ra một giây phút nào, Thẩm Ngật Tây người này căn bản khiến cô chống đỡ không nổi, lưỡi bị anh mút đến phát đau, hơi thở bị anh khống chế không có cách gì để tự hít thở được.
Lộ Vô Khả suýt nữa đứt hơi.
Thẩm Ngật Tây buông lỏng cô, trong lồng ngực truyền ra tiếng cười.
Anh cố ý.
Ngực Lộ Vô Khả phập phồng, ngẩng mặt đối diện với đôi mắt anh, tức giận.
Nhưng mà diện mạo của cô thuần khiến đến muốn mạng, ánh mắt cô không hề có lực uy hiếp, ngược lại làm người ta nghĩ muốn phá nát.
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Bỗng trước mắt Lộ Vô Khả tối sầm, đôi mắt cô bị lòng bàn tay to rộng của anh che kín.
Mạch máu trên mu bàn tay người con trai hiện rõ, ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng.
Lông mi Lộ Vô Khả tại trong lòng bàn tay anh run nhẹ, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang đến gần.
Đầu tiên là môi, hơi thở anh lướt qua.
"Đừng nhìn anh như vậy." Anh nói.
Thẩm Ngật Tây ngậm lên đôi môi cô, bao trùm, như gần như xa.
Anh khẽ cắn môi cô, hơi thở quấn lấy cô.
"Nếu không hiện tại anh sẽ muốn em."
Trái tim Lộ Vô Khả khẽ động.
Nhất thời trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh, ái muội, du͙ƈ vọиɠ.
Thẩm Ngật Tây giống như thú khai trai*, hôn từ miệng đến cổ cô.
*khai trai - 开荤 - bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.
Lúc đến xương quai xanh của cô, Thẩm Ngật Tây nhớ tới cái vết trên vai do cô cắn.
Anh như có như không từ lỗ mũi hừ một tiếng, hỏi cô.
"Làm một cái cho đủ đôi nhỉ?"
Hơi thở anh phả lên cổ cô, Lộ Vô Khả đương nhiên biết anh là đang nói đến cái gì.
Tay Lộ Vô Khả còn vịn trên cổ anh, nói được.
Thẩm Ngật Tây bỏ tay ra khỏi đôi mắt cô.
Lộ Vô Khả bị che một lúc, trước mắt một mảnh mờ mịt.
Anh nói cô: "Em không biết đau đúng không?"
Lộ Vô Khả chớp chớp mắt nhìn anh, dáng vẻ cực kì ngây thơ: "Đau lắm à?"
Thẩm Ngật Tây thấy dáng vẻ này của cô, giận mà không biết nói sao.
Thật mẹ nó câu người.
Anh nhịn nhịn, cuối cùng chỉ hung hăng để một dấu nhỏ ở chỗ đó.
Da thịt Lộ Vô Khả bị anh hút đến phát đau, làn da trắng non nớt lập tức nổi vệt đỏ.
Cô nói anh: "Lưu manh."
Môi Thẩm Ngật Tây còn lưu luyến trên cổ cô, cười: "Em mới vừa biết à?"
Anh còn ôm cô hôn hôn, Lộ Vô Khả cũng không đẩy anh ra, nói: "Thẩm Ngật Tây anh sắp thua rồi kìa."
Giọng Thẩm Ngật Tây lười biếng mang cảm giác trầm mê trong sắc đẹp, phóng đãng, xa hoa.
Giọng anh khàn khàn, trong lời nói kiểu như không sao: "Đã sớm thắng rồi."
Tuy rằng Lộ Vô Khả không hiểu về đua xe, nhưng cô không thể giải thích được cảm thấy lời anh nói chính là lúc bỏ rơi Thiệu Tư Trạch ở chỗ vòng gấp trên đường quốc lộ.
Đúng là một thao tác cực đẹp.
"Mà thua cũng không sao," anh đúng là không nói được câu nào đứng đắn, "Nếu không bây giờ sao có thể có chỗ hôn em được?"
Thẩm Ngật Tây nói vậy Lộ Vô Khả mới nhớ ra đây là xe của người khác.
Lộ Vô Khả không phải kiểu người nghe thấy mấy lời này sẽ thẹn thùng.
Nghe thấy lời này, cô cố tình cúi đầu hôn lên khóe miệng anh.
Lại không biết hành động nhẹ nhàng này cực kỳ ngây thơ.
Lại còn hôn khóe miệng.
Thật mẹ nó khó nhịn.
Thẩm Ngật Tây cảm giác nếu để cô hôn nữa là xong đời, nghiêng đầu nhắm ngay môi cô hung hăng hôn xuống một cái, sau đó thẳng người rút lui.
Anh dựa vào ghế, hạ cửa xe xuống, cánh tay gác lên phía trên.
Một lát sau trở lại bình thường nghĩ muốn lấy điếu thuốc, trong lúc nhìn qua kia thì bắt gặp đôi mắt tò mò của cô.
Bị anh phát hiện Lộ Vô Khả dời mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Ngật Tây lấy hộp thuốc, liếc cô: "Sao không nhìn nữa?"
Anh rút một điếu nhét vào miệng: "Nhìn đi, nhìn chuyện tốt em làm này."
Lộ Vô Khả: "......"
Thẩm Ngật Tây phát hiện lỗ tai cô đỏ lên, tính tình bướng bỉnh, quật cường nhưng thân thể lại rất thành thật.
Anh cười cười, cũng không chọc cô nữa, quay đầu ra ngoài cửa sổ hút thuốc bình tâm tĩnh khí.
-----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lúc Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây trở về, bọn Tề Tư Minh còn chờ ở bên ngoài, đoàn xe của giám đốc Mang cũng ở đó.
Khi Thẩm Ngật Tây mở cửa xe đi xuống, Tề Tư Minh ngồi xổm ven đường trong miệng ngậm cọng cỏ, giọng điệu ỉu xìu nói với anh: "Ngật ca, lúc này các cậu nghiêm túc thật à?"
Một tên nhóc ở đoàn xe của giám đốc Mang cũng nói giỡn: "Anh Thẩm, thi đấu tháng sau em giống như có tự tin lấy được quán quân."
Vừa nói xong đã bị giám đốc Mang đánh: "Cậu cứ kiêu ngạo đi, cứ kiêu ngạo thử xem, tháng sau không lấy được quán quân trừ tiền thưởng."
Cậu con trai đó kêu than một trận.
Giám đốc Mang cười đi tới, nhìn phía sau bọn họ, lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngật Tây, hỏi anh: "Bỏ lại khi nào?"
Tay Thẩm Ngật Tây bỏ trong túi, cười: "Không tin tưởng đội viên dưới trướng đến vậy?"
Giám đốc Mang: "Con người có sao nói vậy không phải à?"
Lộ Vô Khả phát hiện Thẩm Ngật Tây người này bộ dạng nhìn trông có vẻ giống như chẳng hề để tâm đến điều gì, trên thực tế thái độ làm người, giải quyết các phương diện đều rất chu đáo, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Tựa như hiện tại anh đứng trước mặt giám đốc Manh, ngôn từ cử chỉ không chút nào khiến người ta cảm thấy anh chỉ là đứa con trai mới hai mươi tuổi.
Đôi khi anh là thiếu niên khinh cuồng, đôi khi là ông cụ non.
Giám đốc Mang nói: "Thằng nhóc Thiệu Tư Trạch này kiên nhẫn thêm chút nữa, không chừng sau này còn có thể uốn nắn thành công."
Thẩm Ngật Tây có chút ngoài ý muốn, nhướng mày: "Còn chưa trở lại?"
"Còn không phải sao, tôi đoán thằng nhóc này chắc là bỏ cuộc đua đi luôn rồi."
Đến bây giờ Thiệu Tư Trạch vẫn chưa quay lại, người hiểu cậu ta nhất ngoại trừ đối thủ, thì chính là người dẫn dắt cậu ta, giám đốc Mang biết rõ tính tình Thiệu Tư Trạch, tính tình lớn còn cao ngạo. Như hiện tại mà nói cậu ta chắc chắn không phải là đối thủ của Thẩm Ngật Tây, có thể lúc bị Thẩm Ngật Tây bỏ lại phía sau đã trực tiếp đi luôn.
Mà sau đó Thẩm Ngật Tây chắc cũng đi làm gì đó, tốc độ này không phải thực lực của anh.
Có điều kiểu người như Thiệu Tư Trạch, khẳng định cũng không thích việc nhặt của rơi, thua chính là thua.
Giám đốc Mang vỗ vỗ vai anh: "Lần sau có cơ hội lại so tài tiếp, đêm nay cũng trễ rồi, chúng tôi về trước đây."
Thẩm Ngật Tây ném chìa khóa trả cho ông: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?"
"Giúp tôi theo đuổi được bạn gái."
Lộ Vô Khả sửng sốt, liền thấy giám đốc Mang nhìn về phía cô.
Cô dời mắt, cũng không phủ nhận lời Thẩm Ngật Tây, đi ra chỗ khác.
Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn một cái.
Giám đốc Mang cười nói Thẩm Ngật Tây: "Cậu tên nhóc này con gái bên người thay đổi nhanh nhỉ."
Thẩm Ngật Tây nhìn Lộ Vô Khả đi qua chỗ A Thích, nhàn nhạt trả lời: "Vậy sao?"
"Nhưng mà trước kia chưa từng thấy qua cậu đưa bạn gái lên xe, lúc trước sư phụ cậu còn khen cậu đối với chuyện này trong sạch không xằng bậy, xem ra hôm nay cậu tên nhóc này là phân biệt người."
Thẩm Ngật Tây cười cười, không nói gì.
Lộ Vô Khả đi tìm A Thích, A Thích tò mò lôi kéo cô hỏi đông hỏi tây, trong chốc lát hỏi cô ở trên xe kíƈɦ ŧɦíƈɦ không, trong chốc lát lại hỏi cô có sợ không.
Kỳ thật Lộ Vô Khả không sợ, thậm chí có cảm giác giống Thẩm Ngật Tây liều mạng.
Cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Không muốn nói những chuyện đó.
Cô nói: "Có chút."
A Thích kinh ngạc: "Chỉ có chút thôi hả? Tớ mới vừa thấy xe Thẩm Ngật Tây lao đi, tim cũng sắp ngừng, quá dọa người rồi."
Cô ấy vỗ ngực nói: "Nếu là tớ đã sớm bị dọa đến linh hồn nhỏ bé bay đi mất."
Hai người hàn huyên vài câu, Thẩm Ngật Tây đã nói chuyện với giám đốc Mang xong đi qua đây.
Thẩm Ngật Tây dừng trước mặt các cô, nhìn Lộ Vô Khả: "Anh đưa em về."
Anh biết bà nội cô ở nhà, chắc chắn cô sẽ về nhà.
Mới nãy Lộ Vô Khả đã nói với A Thích về nhà cô, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngật Tây: "Em với bạn về cùng nhau."
Tề Tư Minh còn muốn chơi, vốn dĩ đêm nay A Thích cũng nghĩ cùng nhau chơi suốt đêm, dù sao bây giờ về trường cũng không vào ký túc xá được, đã sớm qua giờ gác cổng.
Nhưng sau khi thấy Lộ Vô Khả đến cô ấy liền muốn tới nhà Lộ Vô Khả ngủ, ở đây cô ấy thân với Tề Tư Minh hơn, tuy rằng cùng những người không quen cùng nhau uống rượu cũng khá vui, nhưng cô ấy uống rượu nhiều có chút mệt.
A Thích bằng sắt uống rượu như nước thế mà cũng có một ngày uống rượu đến mức buồn ngủ, lúc ấy còn bị Lộ Vô Khả trêu chọc vài câu.
Giờ phút này Lộ Vô Khả vì cô ấy mà cự tuyệt Thẩm Ngật Tây đưa về, A Thích cảm thấy mình như cái bóng đèn.
Cũng may là Thẩm Ngật Tây giống như