Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không biết mình đã gặp qua ở đâu.
Lộ Vô Khả về phòng vừa lúc thấy Thẩm Ngật Tây đang nhặt khung ảnh từ dưới đất lên, bước chân cô dừng lại trước cửa, không lập tức đi qua, thẳng đến khi Thẩm Ngật Tây quay đầu nhìn cô.
"Đây là mẹ em sao?"
Lúc này Thẩm Ngật Tây mới phát hiện Lộ Vô Khả vẫn luôn đang nhìn anh, không biết là đang nhìn người, hay là đang suy nghĩ chuyện khác.
Lúc anh nhìn sang Lộ Vô Khả và anh nhìn nhau hai giây, rồi sau đó dời mắt khỏi người anh.
Anh không nhận ra.
Cô chỉ gật gật đầu trả lời vấn đề anh hỏi Chung Ánh Thục trên ảnh chụp có phải là mẹ cô hay không, rồi không nói gì thêm.
Thẩm Ngật Tây gật đầu, đem khung ảnh trong tay để lại lên tủ đầu giường.
Anh tùy tiện mở rộng hai chân ngồi xuống giường, hai cánh tay chống ra sau nhìn cô.
Lộ Vô Khả đi qua, chân trần trèo lên người anh thuận tay cầm bức ảnh bỏ qua bên bàn học.
Thẩm Ngật Tây duỗi tay ôm cô, Lộ Vô Khả quỳ gối trên đùi anh, sờ đầu tóc ngắn của anh rồi cúi đầu chậm chậm hôn lên khóe môi anh.
Thẩm Ngật Tây đột nhiên chơi xấu, tay đang ôm eo cô dùng sức, Lộ Vô Khả ngã thẳng về phía trước, đem chính mình đưa sát tới trước mặt anh.
Thẩm Ngật Tây buồn cười, trực tiếp bắt đầu, không thành thật với cái miệng phía trên đang dán lên của cô.
"Lộ Vô Khả," anh nói, "Lúc trước anh ở nhà đối diện, còn nhớ chuyện này không?"
Nhà đối diện là nhà của Vương Tiệm Đông người hay bài bạc với Lộ Trí Viễn.
Lộ Vô Khả ngước mắt nhìn phía đối diện một cái, nhưng bức màn đã bị kéo lại từ sớm lúc cô nằm xuống, cái gì cũng không nhìn được.
Lộ Vô Khả thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn anh: "Nhớ rõ lắm, anh còn nhìn lén em phơi quần áo đấy."
"Sao lại nói anh như trộm vậy, hơn nữa ai nói anh nhìn lén hả? Đến đổi từ đi, gọi là quang minh chính đại."
Mặc dù cuối cùng cũng không thấy được gì quan trọng cả, dù sao lúc ấy cô không phải là bạn gái của anh.
Lộ Vô Khả cười cười.
Thẩm Ngật Tây tách chân cô ra để cô ngồi trên đùi mình, cúi đầu hôn lên cổ cô.
"Có biết lúc ấy anh nghĩ gì không?"
"Biết chứ."
"Biết gì? Nói ra nghe thử xem nào."
Lộ Vô Khả nói: "Anh muốn thượng* em."
*thượng 上 : ở trên, bên trên. Ừa câu này hiểu là anh muốn đè/ nằm trên em =))
Thẩm Ngật Tây cười: "Em có thể đổi cách nói uyển chuyển hơn được không? Thiệt cho em còn là học sinh giỏi."
Lộ Vô Khả lắc lắc chân: "Không nè."
"Vậy em còn rất lợi hại."
Thẩm Ngật Tây đem cô áp đảo, đến bên tai cô nói một câu.
"Lúc ấy quả thật anh muốn làm em, nhưng mà em đoán vẫn thiếu."
Lộ Vô Khả hỏi anh: "Thiếu gì cơ?"
Lúc đó Thẩm Ngật Tây suy nghĩ gì, là nghĩ trước tiên phải đứng đắn theo đuổi được người đã.
Lộ Vô Khả luôn đang nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây đã cúi xuống hôn cô.
Lộ Vô Khả đẩy ngực anh: "Anh còn chưa có nói cho em biết."
Thẩm Ngật Tây giữ tay cô đè trên giường, hừ cười: "Không phải em đoán giỏi lắm à? Tự mình đoán đi."
Lộ Vô Khả ném cho anh cái ánh mắt xem thường.
Thẩm Ngật Tây buồn cười, lại hôn cô.
Trong chốc lát chỗ đó của Thẩm Ngật Tây ngóc đầu dậy, kỳ thật còn chưa có hôn đủ sờ đủ đâu, nhưng anh vẫn ngồi dậy rời khỏi người cô.
"Ngủ đi, ngày mai em còn bận đến bệnh viện mà."
Lộ Vô Khả trở mình đối mặt anh: "Anh nhịn được á?"
Thẩm Ngật Tây nhìn cô liếc mắt một cái: "Dựa vào cái giường này của em, không sợ đánh thức bà nội em à?"
Anh xuống giường: "Mượn nhà tắm của em dùng chút."
Lộ Vô Khả nằm trên giường cười.
Thẩm Ngật Tây đi qua nhéo cô, Lộ Vô Khả dùng chăn quấn lấy mình, Thẩm Ngật Tây nhịn đến khó chịu, xoa nhẹ tóc cô: "Lát nữa quay lại chỉnh em." Nói xong đi vào phòng tắm.
Chờ từ phòng tắm đi ra Lộ Vô Khả vẫn chưa ngủ, anh cởϊ áσ trên ném lên ghế bên cạnh: "Chờ anh sao?"
Lộ Vô Khả chỉ mở to đôi mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Thẩm Ngật Tây nằm xuống bên người cô, tay luồn xuống cổ cô ôm cô lại đây: "Không còn sớm, nhắm mắt lại nào."
Lộ Vô Khả lúc này thật ngoan, ngoan ngoãn dựa vào bên cổ anh.
Qua một lát cô duỗi tay chơi hầu kết anh: "Thẩm Ngật Tây, anh sẽ chán ghét em chứ?"
Thẩm Ngật Tây sờ trán cô: "Đầu óc có bị sốt đến hỏng rồi không?"
Lại thấy Lộ Vô Khả rất nghiêm túc nhìn anh.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Thẩm Ngật Tây cũng nghiêm túc trả lời cô một chút: "Chán ghét ai cũng sẽ không chán ghét em."
Lộ Vô Khả nói: "Thẩm Ngật Tây anh nói dối."
Cô gái khác đều hỏi có yêu em không, có thích em không, chỉ có cô hỏi kiểu này.
Thẩm Ngật Tây thật sự hết cách, gãi gãi ấn đường: "Có đáp án mẫu không?
Lộ Vô Khả nói: "Không có."
Thẩm Ngật Tây cười: "Tự mình nghĩ ra đấy à?"
Lộ Vô Khả ở trong lòng anh gật đầu.
"Tự mình nghĩ ra còn dám lấy đến lừa anh?" Thẩm Ngật Tây lại hỏi, "Sao đột nhiên hỏi thế vậy?"
Lộ Vô Khả không nói.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô, cô còn đang sờ sờ hầu kết anh, giống như không nghe thấy.
Anh nhìn ra cô mệt đến buồn ngủ, mí mắt đã khép lại một nửa: "Được rồi, ngày mai còn có chuyện cần làm, ngủ đi."
Thần trí Lộ Vô Khả đã mơ mơ màng màng, cảm thấy hơi thở anh phả trên mí mắt cô phát ngứa, nhắm mắt lại điều chỉnh tư thế thoải mái nhất trong lòng anh, thực mau ngủ mất.
--------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Sau khi bà nội trở lại bệnh viện một tuần thì làm phẫu thuật, phẫu thuật xong vẫn luôn ở bệnh viện trị liệu bằng hoá chất.
Gần đây Lộ Vô Khả chưa khai giảng, không cần giống học kỳ trước chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện, mấy ngày nay bệnh tình bà nội cũng không ổn lắm, Lộ Vô Khả không đi đâu được, cơ hồ một tấc không rời ở bệnh viện chăm sóc bà nội.
A Thích ăn tết ở nhà mỗi ngày ngoại trừ chơi game thì chính là bị mẹ cô ấy chụp bắt đi thăm người thân, bị họ hàng hỏi đông hỏi tây phiền muốn chết, vì thế không có việc gì làm thì chạy đến bệnh viện.
Mặc dù A Thích không giúp được gì trong chuyện chăm sóc người khác, nhưng là tay làm người ta giải buồn cực giỏi, mỗi ngày ở bên tai Lộ Vô Khả kể chuyện cười.
Không biết là do tác dụng của thuốc hay là do nguyên nhân khác, thời gian bà nội tỉnh lại không nhiều lắm, bình thường đi trị bệnh bằng hoá chất đều do Lộ Vô Khả và A Thích đánh thức rồi cùng nhau đỡ bà đi lầu Tổng hợp để trị bệnh.
Bình thường Thẩm Ngật Tây cũng sẽ qua đây, nhưng đều là buổi tối, gần đây anh có trận đấu, cơ bản cả ngày anh đều ở trên đường đua.
Hôm nay sau khi xuống xe, Thẩm Ngật Tây khẽ nâng cằm một tay cởi dây mũ bảo hiểm, cùng Hứa Tri Ý đi tới chỗ nghỉ ngơi.
Thẩm Ngật Tây nói: "Lượt thứ ba vừa rồi phối hợp rẽ không được tốt cho lắm.".
"Đúng vậy," Hứa Tri Ý nói, "Cần phải luyện thêm."
Hứa Tri Ý là bị Thẩm Ngật Tây lôi kéo vào cái giới đua xe này, Thẩm Ngật Tây từ nhỏ đã hồ đồ, còn chưa thành niên đã mò lên xe, người này sinh ra giống như để cố tình làm chuyện này vậy, thiên phú cực cao, vốn dĩ là người không chịu sự quản giáo, mò lên xe liền càng không có ai quản được anh.
Tuy rằng Hứa