Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bệnh viện nhân dân thành phố, tầng tám.
Thẩm Ngật Tây đến phòng bệnh thì Lộ Vô Khả không có ở đó, chỉ có mình A Thích ở trong phòng gọt táo, nói chuyện với bà nội.
Anh dựa vào cạnh cửa gõ gõ cửa.
A Thích còn tưởng Lộ Vô Khả đã trở lại, cũng không ngẩng đầu lên: "Lộ Vô Khả cậu vào đi còn gõ cửa làm gì chứ."
"Cô ấy đi đâu rồi?"
Đột nhiên một giọng nói con trai vang lên, A Thích khiếp sợ, thiếu chút nữa quả táo trong tay đang gọt một nửa rớt xuống đất.
Cô ấy quay đầu thấy là Thẩm Ngật Tây, có chút nghi hoặc: "Cậu ấy mới từ đây đi ra, hai người không gặp nhau à?"
Thẩm Ngật Tây hỏi: "Cô ấy đi ra ngoài làm gì vậy?"
A Thích chùi chùi quả táo: "Nghe điện thoại, sợ nghe trong phòng bệnh làm ồn tới bà nội."
Cô ấy đem chuyện Lộ Vô Khả đi ra ngoài gọi điện thoại nói cho Thẩm Ngật Tây, lại thấy Thẩm Ngật Tây vẫn dựa vào cạnh cửa không đi.
A Thích bị anh nhìn chằm chằm ngay cả táo cũng không dám cắn, không hiểu làm sao hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ngật Tây không quanh co hỏi thẳng: "Chuyện cô ấy ra nước ngoài trao đổi sinh viên cậu cũng biết à?"
A Thích không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu: "Cậu ấy còn đang suy xét, giáo viên bọn họ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu ấy, hận không thể đem cậu ấy trói lại đưa ra nước ngoài luôn ấy, hiện tại hồ sơ còn chưa có chuẩn bị đâu."
Cô ấy blah blah nói một tràng dài, chờ đến khi nhìn đến sắc mặt Thẩm Ngật Tây càng ngày càng nghiêm túc thì không rõ vì sao giọng cô nàng cũng chậm lại nhỏ dần.
Thẩm Ngật Tây thẳng người dậy, cười với cô ấy một cái, ý cười lại không chạm tới đáy mắt: "Cảm ơn." Nói xong đóng cửa phòng đi mất.
Đầu óc A Thích lúc này mới chuyển động, tay đánh lên trán một cái vội vàng đi tìm điện thoại: "Chết rồi chết rồi, bảo bối Vô Khả ơi tớ bán đứng cậu rồi."
Cô ấy hay vứt điện thoại lung tung, tìm nửa ngày mới tìm ra nó ở dưới giỏ trái cây, cô ấy lập tức gọi cho Lộ Vô Khả, kết quả bên kia còn đang ở trong một cuộc gọi khác.
"Mẹ ơi, Lộ Vô Khả cậu muốn nói bao lâu nữa vậy."
Sau khi A Thích cúp điện thoại cảm thấy mình chắc chết thẳng cẳng mất, làm gì không làm lại tự đào hố chôn người nhà mình.
Thẩm Ngật Tây không cần suy nghĩ cũng biết Lộ Vô Khả đi đâu nói chuyện điện thoại, anh đi đến chỗ cầu thang, mở cửa ra.
Quả nhiên Lộ Vô Khả ở bên trong, điện thoại còn đặt ở bên tai.
Thẩm Ngật Tây đi vào cô nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, đi vào đóng cửa lại, anh không quấy rầy cô, dựa vào bức tường đối diện cô lấy điếu thuốc ra hút.
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên người anh, nghe thầy Lý đầu kia nói lời thấm thía nói với cô cơ hội trao đổi khó có được cỡ nào, bao nhiêu người chen bể đầu muốn đi, hơn nữa chi phí trao đổi lần này trường học sẽ chịu, vị trí chỉ xem thành tích sẽ không nhìn vào tình hình kinh tế. Lại nói đây là lần đầu tiên trường mình cùng trường học nước ngoài giao lưu văn hóa, chưa chắc sau này sẽ còn có cơ hội như vậy, bảo cô suy nghĩ lại chút.
Lộ Vô Khả cúi đầu, mũi chân cọ cọ mặt đất, nói dạ được.
"Vậy được, thầy bên này còn có chút việc, em cứ suy nghĩ nhé, trước khi khai giảng học kì mới cho thầy câu trả lời thuyết phục là được." Thầy Lý là người giọng lớn, âm thanh xuyên qua ống nghe vang rõ ở cầu thang.
Lộ Vô Khả cúp cuộc điện thoại này.
Cầu thang không có tiếng thầy Lý bầu không khí lập tức an tĩnh xuống.
Lộ Vô Khả đi qua chỗ Thẩm Ngật Tây.
Cô muốn ôm anh.
Thẩm Ngật Tây mặc cô dán lên.
Lộ Vô Khả ôm eo anh, trán dựa vào vai anh.
Qua một lát Thẩm Ngật Tây mở miệng: "Lộ Vô Khả."
Anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống nhả khói ra, giọng nói xen lẫn trong mùi thuốc lá.
"Yêu đương là chuyện của mình anh sao?"
Ngoài cửa sổ chỗ rẽ cầu thang có đám mây mù xám xịt, cành cây khô đâm thẳng vào bầu trời.
Lộ Vô Khả dựa vào vai anh nhìn bên ngoài đơn điệu ảm đạm, không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây kéo tay cô, xách cô từ trong lòng ra, nhìn vào mắt cô: "Trả lời anh."
Lộ Vô Khả xoay cánh tay muốn thoát khỏi tay anh: "Thẩm Ngật Tây anh làm em đau."
Nhưng Thẩm Ngật Tây sẽ không bỏ qua cho cô.
Lộ Vô Khả nâng mắt đối diện với anh, một câu cũng không nói, xoay người định rời đi, lại bị Thẩm Ngật Tây bắt trở về.
Thẩm Ngật Tây làm cô đau, cô duỗi chân muốn đá anh, kết quả không đá trúng còn bị anh ôm áp lên trên tường.
"Anh tức cái gì trong lòng em đều biết rõ phải không?"
Hô hấp Lộ Vô Khả bị hơi thở anh áp chế, nghiêng đầu.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm sườn mặt cô: "Lộ Vô Khả, em chạy đi chỗ nào học là chuyện của em, anh sẽ không can thiệp cũng sẽ không có bất kì ý kiến gì, anh muốn đi gặp em bất quá chỉ nhiều thêm tờ vé máy bay mà thôi."
Lộ Vô Khả nói: "Em cũng chưa suy nghĩ kỹ có đi hay không."
Thẩm Ngật Tây quay đầu, lại quay trở về: "Em biết chuyện này thì anh cũng không đến mức tức giận."
Đang là ban ngày, ánh sáng chỗ cầu thang lại tối tăm phảng phất như đã cuối ngày.
Lộ Vô Khả biết, làm sao cô có thể không biết Thẩm Ngật Tây đang tức giận cái gì.
Thẩm Ngật Tây buông lỏng cô, điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay lần nữa bị đưa lên miệng.
Anh ngậm thuốc hỏi cô: "Chuyện này em nói với bạn em khi nào?"
Lộ Vô Khả không cần nghĩ cũng biết A Thích bị Thẩm Ngật Tây nói mấy câu tra hỏi ra được.
Thật ra A Thích biết chuyện này là vì lúc trước ở ngoài phòng học chờ cô tan học, cô bị thầy Lý gọi lại nói chuyện này một lúc A Thích nghe được mới biết, đại khái khoảng một tháng trước.
Cô im lặng.
Thẩm Ngật Tây cũng không ép cô trả lời, chỉ nói: "Bạn em biết, Hứa Tri Ý biết, anh đâu."
"Hôm nay nếu anh không hỏi em, có phải em tính cả đời không nói cho anh biết, nếu không phải anh quen với Hứa Tri Ý, anh mẹ nó thậm chí cảm thấy anh ta đang nói nhảm."
Chuyện bạn gái muốn ra nước ngoài lại nghe được từ miệng người khác, thật con mẹ nó vớ vẩn.
Lộ Vô Khả bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng, như là đang nói cho anh nghe, lại như là đang nói cho chính mình nghe.
"Về sau anh sẽ không muốn biết."
Cô nói rất nhỏ, Thẩm Ngật Tây không nghe rõ: "Cái gì?"
Điện thoại trong tay Lộ Vô Khả vang lên, là A Thích gọi tới, chắc bà nội đã xảy ra chuyện gì, Lộ Vô Khả không kịp trả lời Thẩm Ngật Tây liền vội vàng chạy đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô một cái, đi theo.
Đúng là đột nhiên thân thể bà nội có chút vấn đề, bác sĩ đến tiêm thuốc rồi thay mấy bình truyền dịch, phòng bệnh rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hiện tại thời tiết còn rất lạnh, Lộ Vô Khả đem tay bà nội bỏ vào trong chăn, A Thích ở bên cạnh liếc nhìn ra bên ngoài rồi đụng đụng cánh tay cô.
"Hai người cãi nhau à?"
Lộ Vô Khả biết cô ấy đang nói Thẩm Ngật Tây.
Mới nãy Thẩm Ngật Tây cũng đi theo đến đây, phỏng chừng là đến xem bà nội có chuyện