Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bảy năm trước thủ đô đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng.
Chết một bị thương năm.
Người chết bay xa 20 mét, tử vong tại chỗ.
Đây là lần cuối cùng Lộ Vô Khả nhìn thấy Chung Ánh Thục.
Buổi tối ngày đó, Chung Ánh Thục xinh đẹp nằm trên mặt đường không ra hình người, dưới thân máu chảy như suối.
Đây cũng nên là kết cục của Lộ Vô Khả.
Thậm chí thân thể cô đã bị đụng phải, nhưng trước sau không đến một giây, một chiếc xe từ sườn bên cạnh xông tới cứng rắn làm cô lướt qua Tử Thần.
Tiếng kim loại kịch liệt va chạm biến dạng, tiếng chói tai bén nhọn của lốp xe chà trên đất.
Ngày đó dưới thân Lộ Vô Khả đều là máu, một khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt là kia chiếc xe quay cuồng trời đất kia.
----------
Lộ Vô Khả lại lần nữa khôi phục thần trí là ở hành lang bệnh viện, đập vào mắt là ánh đèn đong đưa, cùng đôi mắt đầy máu mơ hồ.
Bên tai tiếng bước chân vội vàng dồn dập, cáng xe bánh xe bánh xe chuyển động hai đường.
Giường bên cạnh có người đang hôn mê, mí mắt ủ rũ gục xuống, giống như chỉ là đang ngủ một giấc.
Người con trai cho dù nhắm mắt cũng có thể nhìn ra ngũ quan cực kì xuất sắc, mày rậm mũi cao, trên mặt cọ máu bẩn, trên ngực là miệng vết thương cực kì dài, cả người toàn là máu.
Lộ Vô Khả sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần trí hỗn độn nhìn anh.
Ánh đèn trên mặt anh lúc sáng lúc tối.
Rất nhanh mí mắt cô cũng gượng không nổi, hai người cùng nhau lâm vào hôn mê.
Rất nhanh băng ca đường ai nấy đi, chạy qua hai phòng phẫu thuật khác nhau.
----------
Thẩm Ngật Tây nghe xong điện thoại của Trình Ngụ Lễ lập tức chạy về nhà, gọi cho Lộ Vô Khả cô một mực không nghe, Thẩm Ngật Tây một đường bay nhanh đã vượt ba cái đèn đỏ.
Lúc anh đi đến phòng ông cụ, ông cụ đã ngã trên mặt đất sắp tuyệt khí.
Trên mặt đất đầy viên thuốc màu trắng, Lộ Vô Khả đang nhét những viên thuốc vào miệng ông.
Thẩm Ngật Tây đi vào cô nâng mắt.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, bình tĩnh.
Ánh mắt Thẩm Ngật Tây dừng trên người ông cụ, bước qua vài bước ngồi xổm xuống bên cạnh ông, duỗi tay mở cổ áo và đai lưng của ông bảo đảm hô hấp được thông suốt.
Anh không để Lộ Vô Khả gọi xe cứu thương, một tay tự mình lấy điện thoại.
Lộ Vô Khả ôm chân ngồi bên cạnh lại mở miệng: "Gọi rồi."
Tay Thẩm Ngật Tây dừng một chút, nhìn về phía cô.
Hai người còn chưa kịp nói gì, những người chăm sóc ông cụ trong nhà từ ngoài cửa vọt vào.
Lộ Vô Khả còn không kịp nắm tay Thẩm Ngật Tây đã bị người ta đẩy qua một bên.
Mọi người hỗn loạn nôn nóng, chỉ có Lộ Vô Khả tự do ngoài đám người.
Cô không thuộc về nơi này.
Một lát sau Diệp Tùng Liên và ba Thẩm cũng tới đây, đây là lần đầu tiên Lộ Vô Khả thấy ba Thẩm, uy nghiêm, ít nói cười, quả thực Thẩm Ngật Tây lớn lên rất giống ông.
Xe cứu thương tới rất nhanh, ông cụ được nhân viên y tế nâng lên băng ca đưa ra khỏi phòng, trong phòng nháy mắt đi hơn một nửa, dòng người tới lại tan đi.
Lộ Vô Khả đối với chuyện phát sinh xung quanh hoàn toàn không có cảm giác, chỉ đứng cạnh tường ngơ ngẩn, thẳng đến bàn tay lạnh lẽo của cô được nắm lấy, cô mới chậm rãi hồi thần.
Ba Thẩm đứng ở cửa tựa hồ nhìn về phía bọn họ, trong giọng nói không có thịnh nộ, cũng không có oán trách, chỉ là bình tĩnh nhìn con trai mình nói: "Cùng nhau đưa ông nội con đến bệnh viện."
Nói xong liền đi rồi, từ lúc tới đến khi rời đi cũng chưa nhìn Lộ Vô Khả một cái.
Thẩm Ngật Tây dường như không nghe được, chân cũng chưa di chuyển, đôi tay anh cầm bả vai Lộ Vô Khả, để cô đối mặt với anh.
Trên mặt Lộ Vô Khả đến bây giờ vẫn là biểu tình mà từ lúc anh tiến vào nhìn thấy, bình thản mang theo an tĩnh, môi mỏng ngoan ngoãn ngậm lại, giương mắt nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn đôi mắt cô, mí mắt dằn ra nếp gấp thật sâu.
"Có chuyện gì chờ anh về rồi nói, hiện tại vào phòng anh đợi."
Lộ Vô Khả nhìn anh, câu nói ngạnh trong cổ họng, cô khẽ nhếch môi.
Đôi mắt Thẩm Ngật Tây nặng nề nhìn cô, chờ cô nói.
Chung quy cô vẫn là khép môi lại.
Thẩm Ngật Tây thấy cô không nói, dặn dò cô: "Về phòng chờ anh."
Lộ Vô Khả chỉ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt miêu tả mặt mày mắt mũi của anh.
Giống như trên hành lang ở bệnh viện bảy năm trước, cho dù chỉ còn một hơi cũng phải nhớ kỹ anh.
Điện thoại trong túi Thẩm Ngật Tây vang lên, anh không lấy, cuối cùng khẽ cắn môi, nói với cô: "Đừng chạy loạn."
Nói xong rốt cuộc chịu buông cô ra đi rồi.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lúc ông cụ Thẩm làm phẫu thuật, ba Thẩm và mẹ Thẩm đều chờ ở bên ngoài.
Thẩm Ngật Tây ngồi trên ghế ở ngoài phòng phẫu thuật, sống lưng khom xuống khuỷu tay chống lên đầu gối, đôi tay giao nhau chống lên môi, trong đôi mắt đen sâu thẳm tịch xa, đang suy ngẫm.
Thật ra trước kia quan hệ giữa Thẩm Ngật Tây và ông cụ không phải như bây giờ, ngược lại rất không tồi.
So sánh với ba Thẩm gia giáo nghiêm khắc, ông cụ đối với con cháu dung túng hơn nhiều. Hai phương thức dạy dỗ khác nhau lớn nhất chính là nếu Thẩm Ngật Tây ở ngoài gây chuyện ba Thẩm sẽ không thu dọn cục diện rối rắm cho anh, anh gây họa thì anh phải tự phụ trách, mà ông cụ Thẩm thì lại là ngay cả mông cũng lau khô.
Bình thường quan hệ giữa cha với con trai không quá tốt, nguyên nhân chính là hai cha con cứng đối cứng, không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều.
Ông cụ thì không giống vậy, dựa vào tính tình ông, cơ bản cháu trai sẽ không đối nghịch với ông ta, quan hệ tự nhiên là tốt.
Thẩm Ngật Tây và ông cụ hai người sinh ra mâu thuẫn là bởi vì sự kiện bảy năm trước.
Lúc ấy Thẩm Ngật Tây học cấp ba, con trai tuổi đó chỉ hơi chút không vừa nhau một câu đều có thể đánh lộn, lúc ấy Thẩm Ngật Tây với Dương Thiên Thành và Trình Ngụ Lễ cũng đánh nhau không ít, hai ba ngày lại sinh chuyện.
Nhưng mà chuyện Thẩm Ngật Tây chọc ra đều là tự mình giải quyết, trừ phi là khó giải quyết.
Lần đó đi tìm ông cụ cũng là vì cầu tình cho Dương Thiên Thành, lần đó Dương Thiên Thành đánh nhau ở quán bar đâm người ta một đao, trực tiếp vào cục cảnh sát. Ba Dương Thiên Thành cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, nhưng đoạn thời gian đó đúng lúc thời kỳ đặc thù, hơn nữa đối phương cũng là người có quyền thế, chuyện này phá lệ khó giải quyết, Dương Thiên Thành ở trong đó hai ngày cũng chưa được thả ra.
Sau này Thẩm Ngật Tây đến chỗ ông cụ cầu tình giúp cậu ta, Trình Ngụ Lễ cũng đi cùng.
Lúc ấy bọn họ đến