Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày không trở về, bầu trời Lan Giang vẫn xám xịt.
Gió nhè nhẹ xé tan mây đen từng đợt từng đợt, màn trời xám đã lộ trắng.
Hết mưa rồi.
Xuân ẩm ướt như âm hồn không tan, khu dân cư cũ khắp nơi đều phiếm lạnh, vách tường tòa nhà đã ngưng một tầng bọt nước tinh tế.
Hành lý để bên cạnh sô pha, Lộ Vô Khả ôm chân ngồi trên sô pha, hai chân lạnh lẽo như băng.
Ánh nắng xám trắng mọc lên ở phương đông, trời còn chưa sáng rõ, dưới lầu có xe máy ngang qua.
Như gần như xa.
Chiếc xe máy dưới lầu ngang qua đã là năm tiếng trước.
Lộ Vô Khả nghĩ.
Gió thổi đến song sắt vang kẽo kẹt, từng tiếng đơn điệu lại cô tịch.
Cô nghe xong thật lâu thanh âm này, thẳng đến khi có người đang vặn tay nắm cửa.
Thần trí Lộ Vô Khả có chút trì độn, chậm nửa nhịp mới nhìn qua bên kia.
Ngoài cửa người nọ giống như hận không thể phá luôn cửa.
"Lộ Vô Khả, mở cửa."
Lộ Vô Khả nhìn ván cửa, thong thả chớp mắt.
Trên bàn màn hình điện thoại không ngừng sáng lên.
Anh không vặn cửa nữa, thanh âm nhàn nhạt: "Anh biết em ở bên trong, nếu em tính toán cả đời trốn bên trong không ra, liền không cần mở cửa."
Lộ Vô Khả không phải không mở cửa cho anh, như là lúc này cô mới lấy lại tinh thần, buông lỏng tay ôm chân ra, chân trần dẫm lên gạch men, đầu ngón chân oánh bạch mượt mà bị đông lạnh đến tái nhợt.
Cô mở cửa.
Ngoài cửa Thẩm Ngật Tây dựa vào cạnh cửa, trên người vẫn là quần áo ngày hôm qua, có chút lôi thôi lếch thếch.
Lúc cửa mở ra anh nâng mắt, thức trắng đêm trong ánh mắt anh có tơ máu hồng hồng, cằm lún phún râu.
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, thu hồi điện thoại đang dán trên tai.
Cảm xúc trên mặt Lộ Vô Khả trống rỗng, cũng nhìn anh.
Không có khổ sở, không có thương tâm, chỉ là đơn thuần muốn nhìn anh.
Cô không nói một tiếng mà đi mất, nguyên bản Thẩm Ngật Tây cho rằng nhìn thấy cô chính mình sẽ tức giận, sẽ đem cô lên giường làm một trận.
Lại nhìn đến gương mặt nhỏ của cô, cái quỷ hỏa khí gì cũng đều áp xuống.
Cặp mắt cô như nai con, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ đến ngây thơ.
Cùng thân ảnh trắng xanh bảy năm trước trùng lặp cùng nhau, cuối cùng đến gương mặt trắng bạch bệnh trạng trong phòng ông cụ.
Lộ Vô Khả rũ mắt xuống, như là che đậy thứ gì trong lòng, thả then cửa ra xoay người vào nhà.
Thẩm Ngật Tây liếc bóng dáng cô một cái, đứng dậy theo vào nhà.
Lộ Vô Khả lại ôm chân ngồi về chỗ cũ.
Thẩm Ngật Tây ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, thả lỏng dựa vào sô pha, chân dài mở ra.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom ( Hương Của Cỏ Thơm).
Anh lấy bao thuốc ra, anh không nhìn cô, chậm rì rì hút một ngụm rồi hỏi: " Xả giận xong chưa?"
Lộ Vô Khả không ngờ câu đầu tiên anh nói như vậy, rốt cuộc chuyện cực đoan này là do cô làm, nhưng anh không trách cứ cô.
Cô như là muốn xác nhận cái gì, ngước mắt nhìn về phía anh.
Biểu tình trên mặt Thẩm Ngật Tây nhàn nhạt, lại hút điếu thuốc: "Hả giận chưa, còn có thể sống tốt tiếp được không?"
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Dư quang anh bắt được cô đang nhìn anh, nói xong chuyển mắt nhìn qua đây.
Tầm mắt Lộ Vô Khả cùng anh gặp phải, vài giây sau dời mắt.
Thẩm Ngật Tây nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, trong lòng có chút hụt hẫng, nhíu mi lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa điếu thuốc qua đi, Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm vào mặt rốt cuộc giật giật môi.
"Thẩm Ngật Tây."
Thẩm Ngật Tây ngước mắt nhìn cô.
Lộ Vô Khả nói: "Chúng ta chia tay đi."
Trên mặt Thẩm Ngật Tây không phải thực kiên nhẫn, anh lạnh giọng đánh gãy: "Ngoại trừ chia tay, chuyện khác em muốn như thế nào đều được."
Lộ Vô Khả lại thờ ơ, qua một lát cô đột nhiên nói: "Em sẽ không hút thuốc."
Một câu không đầu không đuôi, Thẩm Ngật Tây lại nghe hiểu.
Anh lần đầu tiên chân chính chú ý tới cô chính là lần ở văn phòng Hứa Tri Ý, dưới lầu trong tay "trò giỏi" cầm bao Marlboro muốn hút.
Cô nói: "Lần đó em cố ý."
Cô đã đem chính mình bọc lại, vươn móng vuốt ra.
Cô cố ý hấp dẫn anh chú ý, thậm chí biết anh cuối cùng cũng sẽ thích mình.
Cô đã đem gai góc trên người mình lộ ra, con ngươi Thẩm Ngật Tây gắt gao nhìn chằm chằm cô, không lưu tình: "Sau đó đem chính mình cùng nhau chơi đi vào?"
Lộ Vô Khả không nói chuyện.
Ai nói không phải đâu.
Đã sớm từ lúc trêu chọc đến anh cô liền hối hận.
Cô biết, giữa cô và anh không có khả năng.
Quan trọng là Thẩm Ngật Tây người này không thể chạm vào, nhưng cuối cùng cô vẫn chạm vào.
Trước khi chọc thủng tầng nguy cơ trong quan hệ hai người, rõ ràng hai người chuyện thân mật gì cũng đã làm hết, nhưng giờ phút này lại như cách nhau thật xa.
Tựa hồ Thẩm Ngật Tây đối với chuyện ngay từ đầu cô cố ý hấp dẫn anh cũng không để ý.
Anh kéo gạt tàn gõ gõ tàn thuốc, lại nhét vào miệng, ngữ khí không nhanh không chậm: "Lộ Vô Khả, có phải ngay từ đầu liền không nghĩ tới cùng anh có về sau đúng không?"
Vực sâu ở đó, sao có thể có về sau.
Cô bước bảy năm cũng không thể bước qua.
Lại nói, muốn anh vì cô mà phản kháng gia đình mình sao?
Không đáng.
Lộ Vô Khả không có nhìn anh, trầm mặc.
Cô không có.
Thẩm Ngật Tây cắn chặt răng.
"Lộ Vô Khả, anh chỉ hỏi một câu này," Thẩm Ngật Tây hút điếu thuốc, hỏi cô, "Còn muốn theo anh không?"
Ngón tay Lộ Vô Khả ôm chân khẽ nhúc nhích một chút.
Không khí căng thẳng.
Cô không nói chuyện, Thẩm Ngật Tây cũng không thúc giục cô, cho cô thời gian.
Trong phòng an tĩnh đến nỗi kim rơi cũng nghe được, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Khuôn mặt nhỏ Lộ Vô Khả nhìn thực an tĩnh, rốt cuộc mở miệng.
"Chúng ta liền tới đây thôi."
Trên mặt Thẩm Ngật Tây không còn vẻ lười nhác như thường ngày.
Ngón tay anh kẹp thuốc, hít hít gương mặt: "Chắc chắn