Cuối năm Hạ Minh vội đến sứt đầu mẻ trán, gần như ngày nào cũng phải mang công việc về nhà.
Gần đây Hạ Thiên đều khiến người rất bớt lo, ngoan vô cùng.
Chỉ có một chuyện khiến Hạ Minh phiền não.
Hạ Thiên mời Hạ Minh đi xem hội diễn Nguyên Đán của lớp cậu.
Vấn đề là dường như Hạ Minh không rút ra được thời gian, hơn nữa lần trước Hạ Minh đã thả bồ câu buổi họp phụ huynh của Hạ Thiên một lần rồi, lần này còn không đi nữa, liền có chút băn khoăn.
Hắn không từ chối, chỉ nói cho Hạ Thiên, phải xem lịch.
Ánh mắt Hạ Thiên lập tức trở nên ảm đạm với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hạ Minh cảm thấy trái tim mình bị Hạ Thiên bóp chặt.
Ánh mắt mất mát đáng thương vô cùng của Hạ Thiên giống như khắc vào trong đầu óc Hạ Minh, mấy ngày sau đó, cho dù hắn có thời gian nhàn rỗi, nhất định sẽ nhớ đến ánh mắt tràn đầy chờ mong của tiểu Hạ Thiên khi nhìn về phía mình.
Này lại làm hắn nhớ tới thời kỳ niên thiếu của mình, khi đó chuyện hắn buồn rầu nhất chính là họp phụ huynh, tuy rằng phụ huynh của hắn chỉ có phần được khen ngợi, nhưng tóm lại là phiền phức.
Lần nào Hạ Thiên cũng phải vắt hết óc để tìm lý do với giáo viên, tư vị kia thật sự không dễ chịu.
Nếu mình không đi, nhưng phụ huynh của những đứa bé khác đều đi, vậy Hạ Thiên lẻ loi một mình phải đáng thương biết bao.
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Hạ Minh đã không chịu nổi, hắn không đành lòng để cho Hạ Thiên chịu ủy khuất.
Hắn cắn môi, mang theo đống xương già, thức trắng mấy đêm, làm xong việc, cuối cùng là có thời gian đến xem hội diễn Nguyên Đán.
Hạ Minh chỉ vội làm việc, quên nói cho Hạ Thiên mình sẽ đi, ngày đó Hạ Thiên nhận được câu trả lời lấp lửng cũng không hỏi lại hắn.
Cho nên khi Hạ Minh xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên, Hạ Thiên kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
“Không phải ba nói không tới sao?” Hạ Thiên nói ra lời này có mang theo chút oán trách, nhưng vẫn nắm chặt tay Hạ Minh.
“Ba cũng chưa từng nói như vậy, nhóc không lương tâm.” Hạ Minh quẹt chóp mũi Hạ Thiên.
Khả năng là vóc người Hạ Minh cao lớn, có chút chói mắt, lúc Hạ Thiên kéo hắn vào lớp, không ít người đều nhìn về phía bên này.
Hạ Minh bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, cúi đầu khụ hai tiếng.
Hạ Thiên có chút không thể hiểu được, “Ba ba, ba còn sẽ ngượng ngùng hả?”
Hạ Minh ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, “Bớt lắm mồm với ba đi, nhóc vô lại.”
Hạ Thiên lột viên kẹo nhét vào trong miệng Hạ Minh, cười hì hì dán vào người Hạ Minh.
Hạ Minh cảm thấy, Hạ Thiên nhìn thấy hắn tới, trở nên thật vui vẻ.
Hạ Minh cũng may mắn mình tới, bởi vì trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, lớp gần như đầy người, bên cạnh mỗi đứa nhỏ đều có ít nhất một phụ huynh, thậm chí có bé có đến hai phụ huynh.
Nếu Hạ Thiên thật sự lẻ loi một mình, vậy thật sự quá đáng thương.
“Con biểu diễn tiết mục gì?” Hạ Minh nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, phụ huynh như hắn ở một mức độ nào đó mà nói, cũng không được xứng chức cho lắm.
Đều nói trẻ con biết khóc có kẹo ăn, gần đây Hạ Thiên quá ngoan, ngoan đến mức trong bất tri bất giác, Hạ Minh liền xem nhẹ rất nhiều chi tiết có liên quan đến Hạ Thiên.
Hạ Minh âm thầm kiểm điểm, hơn nữa nghĩ ra được phương án đền bù thật mau.
Hạ Thiên liếc mắt nhìn Hạ Minh một cách đầy thần bí, lắc lắc đầu, “Bí mật.”
Hạ Minh “xì” một tiếng, vò vò tóc Hạ Thiên, “Được lắm, còn bí mật với ba.”
“Nói ra liền không bất ngờ nữa.”
“Ai ui, còn bất ngờ?” Hạ Minh hứng thú.
Hạ Thiên hất hất cằm, có chút đắc ý, “Vâng.”
Biểu diễn của bọn nhỏ rất thú vị, tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Hạ Minh hiếm khi có được cơ hội ngồi trong phòng học