Làm phụ huynh thật là một trải nghiệm không xong, Hạ Minh tổng kết.
Hắn cúi đầu, bình tĩnh một lúc.
Hạ Thiên bắt đầu dỗ hắn một cách không biết điều, cuối cùng nhấc tay phủ lên mắt Hạ Minh.
Hạ Minh bất an chớp chớp mắt, có thể là lông mi đảo qua lòng bàn tay giống như gãi ngứa, Hạ Thiên bật cười một cách không lương tâm.
Hạ Thiên úp sấp bên vai Hạ Minh hà hơi, “Ba ba, ba thật đáng yêu?”
Hắn, Hạ Minh, một ông chú già hơn ba mươi tuổi, bị một đứa nhóc nói đáng yêu! Hạ Minh cảm thấy bị nhục, hắn trừng mắt Hạ Thiên một cách hung tợn, Hạ Thiên ngoan ngoãn câm miệng.
Chờ hắn trở lại bình thường, Hạ Thiên duỗi tay đòi thưởng với hắn, Hạ Minh thở dài bất đắc dĩ, quả nhiên không thể chấp nhặt với một đứa nhỏ.
Trên đường tới đây hắn có vào cửa hàng tiện lợi mua nước, trong lúc vô tình liếc thấy kẹo để trên kệ hàng, nhớ tới cảnh tượng gặp được Hạ Thiên lần đầu tiên.
Cùng tính tiền kẹo và nước.
Nước uống hết, kẹo ở trong túi áo khoác của hắn.
Hiện tại liền có đất dụng võ, Hạ Minh móc hộp kẹo kia ra, đặt vào lòng bàn tay Hạ Thiên.
Dường như Hạ Thiên có chút bất ngờ, dựa vào Hạ Minh nói nhỏ, “Ba ba, ba còn nhớ sao?”
“Nhớ gì?” Hạ Minh cố ý giả bộ hồ đồ.
“Chính là viên kẹo con cho ba.”
Hạ Minh gật gật đầu, “Viên kẹo kia của con, để bao lâu rồi?”
“Cái đó ba cũng nhìn ra sao? Con chỉ không nỡ ăn cỡ nửa năm thôi.” Hạ Thiên chớp chớp mắt với hắn một cách giảo hoạt.
Hạ Minh có chút chua xót, “Này không tính khen thưởng.
Chờ ba hết bận, dẫn con ra ngoài chơi, muốn mua gì tùy tiện chọn.”
Hạ Thiên cười híp mắt, “Có thể cà cháy thẻ của ba sao?”
“Cà cháy đi.
Chừa lại cho ba tiền cơm là được.”
Hạ Thiên nghe vậy ôm lấy cánh tay Hạ Minh hôn chụt một cái, Hạ Minh bị hoảng sợ.
Ra khỏi trường đã hơn tám giờ tối, Hạ Minh không ngủ đủ giấc liên tiếp mấy ngày, vì lý do an toàn liền không dám lái xe.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay không gọi được xe, hắn và Hạ Thiên chỉ có thể đi tàu điện ngầm về nhà.
Bởi vì là đêm giao thừa, rõ ràng không phải giờ cao điểm, tàu điện ngầm vẫn là chật kín người.
Hạ Thiên chen chúc trong đám người một cách vô cùng