Tới trạm trung tâm thành phố, đám người nối đuôi nhau đi ra, thùng xe trở nên thông thoáng, Hạ Minh dẫn Hạ Thiên tìm chỗ trống ngồi xuống.
Vừa ngồi, mí mắt hắn liền bắt đầu đánh vào nhau, hắn thật sự quá mệt.
Thử nhích lại gần bả vai Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn hắn một cách không thể tưởng tượng nổi, Hạ Minh giải thích với cậu, “Ba ngủ một lát, đến trạm gọi ba.”
Hạ Thiên được sủng mà lo gật gật đầu.
Gối lên vai Hạ Thiên cũng không thoải mái, đứa nhỏ này vẫn là quá gầy.
Trước khi ngủ Hạ Minh vẫn đang tự hỏi, rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể dưỡng béo con trai của mình.
Sau khi được Hạ Thiên lắc tỉnh, Hạ Minh mơ mơ màng màng nhìn bảng trạm dừng, lập tức tỉnh táo.
Đây là trạm cuối.
“Sao giờ mới gọi ba?” Hạ Minh quay đầu nhìn Hạ Thiên, mặt Hạ Thiên bỗng nhiên có hơi hồng.
“Cảm giác được ba ba dựa vào thật tốt quá.” Hạ Thiên sờ sờ chóp mũi, nói nhỏ xíu.
Hạ Minh đưa mắt nhìn cậu một cách đầy khó hiểu.
Trạm cuối là đài ngắm trăng lộ thiên, vừa ra thùng xe đã bị hơi lạnh bao quanh.
Hạ Minh có chút không quen, hà hơi vào lòng bàn tay.
Hạ Thiên từ đằng sau vòng lên trước mặt hắn, gỡ cặp sách xuống, lục lọi gì đó ở bên trong.
Hạ Minh xách cặp giùm cho cậu, “Tìm gì vậy?”
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi mang cười, không trả lời vấn đề của Hạ Minh.
Hạ Minh duỗi cổ liếc mắt vào trong cặp sách, Hạ Thiên lấy ra một cái khăn quàng cổ sợi to màu đỏ.
“Con mua cái này lúc nào vậy? Còn màu đỏ.” Hạ Minh cười rộ lên.
Hạ Thiên giũ thẳng cái khăn quàng cổ ra, làm bộ muốn vòng qua cổ Hạ Minh, Hạ Minh vội khom lưng tiến đến trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút đắc ý nói với Hạ Minh, “Đây là con đan!”
Hạ Minh không tin, “Lừa quỷ hả nhóc con!”
Hạ Thiên mang khăn quàng cổ cho Hạ Minh xong rồi, nhìn thành quả của mình một cách rất hài lòng, còn thật tri kỷ mà phủi phủi nếp nhăn trên ngực áo khoác của Hạ Minh.
“Thật sự là con đan.” Hạ Thiên nói, cầm lấy mép khăn bắt đầu kiểm tra cẩn thận, sau đó liền chỉ vào một cái lỗ cho Hạ Minh xem, “Khăn mua sẽ có cái lỗ này sao, con đan nên có.”
“Con cố ý để cái lỗ hả? Là sợ ba không tin con tự tay đan?”
Hạ Thiên gật đầu một cách trịnh trọng.
“Có tật xấu hả?” Hạ Minh duỗi tay vò vò đầu Hạ Thiên.
Hạ Thiên không phản ứng Hạ Minh, lại móc một cái khăn