Dưới sự chăm sóc của cả vương phủ, Thẩm Ngọc Hà không bị nhiễm phong hàn nhưng Lâu Vũ ở phủ thừa tướng lại không may mắn như vậy.
Việc hắn toàn thân ướt đẫm, mang một đầu máu tươi về đã đủ khiến cả phủ thừa tướng khiếp vía rồi, đến nửa đêm lại đột nhiên sốt cao dọa mẫu thân hắn trực tiếp ngất xỉu.
Tuy đến gần sáng nhiệt độ cơ thể Lâu Vũ đã giảm nhưng người thanh niên vẫn còn mê man chưa tỉnh.
Trong giấc ngủ chập chờn, Lâu Vũ mơ thấy rất nhiều thứ.
Hắn mơ thấy chuyện bản thân lúc nhỏ bị ngã xuống giếng rồi lại mơ thấy hắn đang ngồi học ở thượng thư phòng cùng các hoàng tử công chúa.
Không gian lại nhanh chóng bị đảo lộn, lần này Lâu Vũ phát hiện hắn đang ở Chi Mai Lâu.
Xung quanh hắn là một đám kỹ nữ mặt mày tô son điểm phấn dày cộm, không ngừng muốn quấn lên hắn.
Lâu Vũ phiền muộn dùng sức đẩy các nàng ra nhưng một cánh tay trắng đến trong suốt chợt vòng lấy cổ hắn.
"Công tử không thích ta sao?"
Đám kỹ nữ cùng mùi phấn son hương liễm đã biến mất, đối diện với người thanh niên lúc này là một đôi mắt hồ ly diễm lệ cùng đuôi mắt đỏ ửng.
Lần này hắn lại do dự không đẩy người này.
Vòng tay người nọ chợt siết chặt hơn, khoảng cách giữa cả hai cũng dần thu hẹp.
Bên tai chợt bị người vươn lưỡi liếm, hơi thở mang theo mùi vị ngọt nị của mật ong và an tức hương nhẹ nhàng phả vào vành tai người thanh niên, vừa ướt át lại vừa nóng bỏng.
"Lâu công tử thấy ta thế nào?"
Người kia khẽ cười một tiếng, áo ngoài treo lỏng lẻo trên vai y dần trượt xuống, để lộ ra lớp da thịt mềm mại.
Nếu Lâu Vũ thật sự tỉnh táo, có sẽ hắn còn dùng lý trí để ngăn cản hành vi của mình nhưng hiện tại hắn đang ở trong mơ, vậy nên hắn không cần khắc chế bản thân.
Thiếu niên bị người nhẹ nhàng đẩy ngã, tóc đen như vẩy mực xõa tung ra hai bên.
Lâu Vũ cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt y, sau lại mút hôn hai nốt ruồi son dưới khóe mắt.
Chưa đã thèm, hắn lại dùng răng nhẹ nhàng ma sát khiến thiếu niên chịu không nổi mà nức nở vài tiếng.
Đây không phải là lỗi của hắn.
Là do Thẩm Ngọc Hà, là do y bỏ thuốc hắn, là do y chủ động trêu chọc hắn, là do y...!quá mức xinh đẹp.
"Lâu công tử..."
"Gọi tên ta."
"Lâu Vũ."
Trái tim người thanh niên run rẩy một chút, lại nhịn không được cùng da thịt mềm ấm cọ xát với nhau.
"Thẩm Ngọc Hà...!Thẩm Ngọc Hà...!Ngọc Hà."
"Lâu Vũ, ngài khát không?"
Không biết từ lúc nào, trên môi thiếu niên đã ngậm một quả nho tím.
Ánh mắt y chứa đầy ý xấu, như muốn trêu chọc người đối diện mà đẩy nho vào sâu bên trong miệng.
Người thanh niên không hề do dự mà ngậm cả môi y lẫn nho.
Thịt quả bị người nghiến nát, mật dịch theo khe hở giữa hai cánh môi mà tràn ra một chút nhưng lại bị đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm đi.
Xen lẫn trong không gian ướt át là tiếng ngân nhẹ cùng với âm khóc nghẹn ngào.
"Ngọc Hà..."
"Mơ thấy cùng người mình ghét làm nhưng chuyện như vậy.
Lâu Vũ, ngươi không thấy ghê tởm sao?"
Thân thể kiều nhuyễn không còn nữa mà chỉ còn lạnh băng cũng chua xót.
Lâu Vũ mở choàng mắt, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Cộc...!cộc...
"Lâu Vũ? Đệ sao rồi?"
Trên cửa chợt in lên bóng dáng cao lớn của Hạ Phi Dương.
Lâu Vũ không có tâm trạng để đáp lại nhưng nghĩ huynh đệ tốt lo lắng cho mình, do dự một chút cuối cùng hắn cũng mở miệng:
"Ta đã đỡ hơn rồi.
Cảm tạ Hạ huynh đã lo lắng."
"Vậy ta vào được không?"
"Ta vừa mới trải qua một hồi mộng mị, giờ cả người có chút ô uế.
Nếu không huynh chờ ta một chút để ta thay đồ rồi ra ngoài tiếp huynh."
"Thôi." Hạ Phi Dương vội vàng ngăn người thanh niên lại.
"Ta đến xem đệ một chút rồi đi.
Đệ không sao thì tốt rồi.
Nhưng mà Lâu Vũ, chuyện này có phải do tên nhãi ở Thẩm phủ gây ra không?"
Lâu Vũ mím môi không đáp lại.
Nếu là bình thường hắn sẽ tố cáo người này ngay nhưng vừa rồi còn cùng thiếu niên cận kề thân thể...!
Ngay khi Hạ Phi Dương chắc chắn mười phần là do Thẩm Ngọc Hà bày trò thì phía trong phòng chợt truyền ra giọng nói suy yếu của Lâu Vũ:
"Không phải.
Là do ta bất cẩn ngã xuống sông."
Dẫu trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc nhưng huynh đệ tốt đã nói như vậy, Hạ Phi Dương cũng không truy hỏi nữa.
Hắn dặn dò Lâu Vũ vài câu liền đi mất.
Đến khi tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, người thanh niên mới từ từ mở chăn ra.
Phía dưới của hắn đã sớm lầy lội đến bất kham.
*****
Sau vài ngày nghỉ ngơi, để tránh thái tử nổi giận, Thẩm Ngọc Hà lại lần nữa tiến cung.
Khi y tiến vào trong điện, thái tử mang mặt mày đầy thương tích, miệng không ngừng kêu oai oái dọa cung nhân đang xoa thuốc cho hắn run lập cập.
"Chuyện gì đây?"
"Thẩm thư đồng, sáng nay thái tử vô tình nghe được thư đồng của nhị hoàng tử nói xấu ngài nên cùng hắn ta đánh một trận." Thái giám bên cạnh liền nhỏ giọng nói với y.
Kết quả liền bị Bắc Lạc Yến dùng chân đá một cái.
"Ngươi nhiều chuyện làm cái gì chứ."
Miệng thì nhắc nhở như vậy nhưng thái tử lại hướng ánh mắt đáng thương về phía Thẩm Ngọc Hà như đang chờ thiếu niên an ủi mình vài câu.
Y bị thái tử nhìn đến toàn thân khó chịu, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mở miệng:
"Thái tử, ngài không sao chứ?"
"Ta không sao.
Chút vết thương cỏn con này có đáng là bao." Rõ ràng vừa rồi hắn còn gào thét kêu đau vậy mà lúc này đã cười vui vẻ mà nắm lấy tay thiếu niên.
"Người của ta, ta còn không bảo vệ được thì làm sao xứng với danh thái tử."
Tay đột nhiên bị người nắm lấy, Thẩm Ngọc Hà theo bản năng mà nhanh chóng rút tay ra khiến thái tử ngơ ngác nhìn y một hồi.
"Thẩm Hà..."
Thẩm Ngọc Hà biết bản thân vẫn bị chuyện của Lâu Vũ ảnh hưởng mà theo bản năng kiêng kỵ tiếp xúc da thịt.
Y vội vàng quỳ xuống đầy thành tâm mà xin lỗi Bắc Lạc Yến.
"Nô tài đáng chết.
Xin thái tử trách phạt."
Nếu là bình thường hẳn thái tử đã tức giận mà dùng chân đạp y vài cái nhưng lúc này hắn lại như biến thành người khác mà vội vàng nâng thiếu niên dậy.
"Không sao không sao.
Thân thể ngươi không tốt đừng một tí lại quỳ xuống như vậy."
Ta đau lòng.
Những lời sau Bắc Lạc Yến cảm thấy không đúng lắm liền không nói ra.
Sau khi thiếu niên đã ngồi lên ghế, thái tử mới hơi mất tự nhiên mà mở miệng:
"Thẩm Hà, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."
"Thái tử cứ nói."
"Ngày hôm qua mẫu hậu có cho người mang đến rất nhiều cung nữ trẻ tuổi."
Nói đến đây Thẩm Ngọc Hà đã hiểu ý định của Bắc Lạc Yến.
Hắn là cũng đã