Thẩm Ngọc Hà đang mơ mơ màng màng sắp ngủ lại bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Y không quan tâm, trở mình một cái rồi ngủ tiếp nhưng khi nghe thấy giọng thái tử, thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ phải khoác thêm áo ngoài mà xuống giường mở cửa cho hắn.
"Thái tử?"
Vì sao Bắc Lạc Yến lại ở đây? Đáng lẽ giờ này hắn nên ôm mỹ nhân mà cùng nàng mây mưa chứ?
"Ta cảm thấy các nàng không đẹp như ta tưởng tượng." Bắc Lạc Yến có chút quẫn bách mà mở miệng.
Thẩm Ngọc Hà còn đang thầm cười nhạo tiêu chuẩn của thái tử quá cao thì người thanh niên đã nghiêng người đi vào trong.
"Thái tử?"
"Ở trong phòng ta toàn mùi phấn son của các cung nữ vậy nên tối nay ta sẽ ngủ tạm ở đây." Bắc Lạc Yến đầy hợp tình hợp lý mà ngồi xuống giường, bàn tay hắn vô thức mà vuốt ve vị trí vẫn còn vương hơi ấm của thiếu niên.
"Vậy thái tử nghỉ tạm ở đây.
Nô tài sẽ thu dọn đồ sang phòng khác."
"Không cần!"
Thẩm Ngọc Hà nghi hoặc nhìn về phía thái tử.
Hắn vội vàng thu lại điệu bộ khẩn trương, vờ bình tĩnh mà đặt hai tay lên đùi.
"Dù sao giường cũng rộng, hai người chúng ta ngủ chung một giường cũng không sao.
Ta ngủ cũng không có tật xấu gì, chắc ngươi cũng vậy."
Kể cả ngươi ngủ có tật xấu đi chăng nữa cũng chẳng ai dám nói gì.
Thẩm Ngọc Hà nhịn không được mà châm chọc trong lòng.
Dù sao bây giờ cũng muộn rồi, y cũng đã buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt liền chấp nhận yêu cầu của thái tử.
Thiếu niên che miệng khẽ ngáp, nước mắt theo khóe mắt y hơn tràn ra, đọng lại trên lông mi.
Sau khi nói một câu "Thất lễ", Thẩm Ngọc Hà liền bò lên giường, rúc vào một góc mà ngủ.
Bắc Lạc Yến vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ mà nhìn sườn mặt thiếu niên, hắn chợt phát hiện Thẩm Ngọc Hà khi buồn ngủ sẽ tùy tiện hơn trước rất nhiều.
Nếu là bình thường, y sẽ nghiêm cẩn hầu hạ hắn trước, đợi đến khi thái tử nằm xuống, thiếu niên mới dám tìm một chỗ cho mình.
Nhưng với một Thẩm Ngọc Hà như bây giờ Bắc Lạc Yến lại cảm thấy mình đã gần y hơn một chút.
Hắn nắm xuống cạnh thiếu niên, trong mắt hoàn toàn không có chút nào buồn ngủ.
Bắc Lạc Yến chợt nhớ đến lần đầu tiên mình gặp người này.
Hôm ấy y cùng cha mình vào trong cung chúc tết hoàng đế.
Trong khi mọi người đều chú ý đến Thẩm vương cùng trưởng tử của mình là Thẩm Minh Thành đi ở phía trước thì thái tử lại phát hiện trong đoàn người có một con chim khổng tước.
Nói y là chim khổng tước cũng không phải nói ngoa.
Bởi vì thiếu niên ăn mặc quá mức kỳ lạ, dù đã vào xuân nhưng y vẫn khoác trên người một cái áo lông dày cộm, phần cổ tay áo là màu đỏ chói mắt, lớp lông thú quấn quanh cổ lại là màu xám ngả dần sang sắc cam.
Bộ y phục như vậy cả đời này Bắc Lạc Yến cũng không dám mặc.
Nhưng cố tình nó lại rất hợp với thiếu niên.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi ấy, tuy thiếu niên đi cuối hàng cùng đám gia nhân nhưng y vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu để lộ khuôn mặt tinh tế đáng yêu, môi hồng răng trắng thậm chí so với những công chúa trong cung còn xinh đẹp hơn vài phần.
Bắc Lạc Yến cho rằng thiếu niên là nữ tử liền nằng nặc muốn lập y là thái tử phi.
Nhưng sau này hắn mới biết, đây là con thứ của Thẩm vương, Thẩm Ngọc Hà và y là nam tử.
Trái tim ngây thơ của thiếu niên lần đầu nếm trải cảm giác bị lừa dối, hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Ngọc Hà, tức giận mà đẩy y xuống hồ sen.
Sau này thiếu niên đã trở thành thư đồng của hắn, đôi lúc Bắc Lạc Yến vẫn có suy nghĩ giá mà Thẩm Ngọc Hà là nữ.
Nhưng cho đến hôm nay, khi gặp thiếu nữ có gương mặt tương tự thiếu niên đến bảy tám phần, Bắc Lạc Yến cũng không sinh ra nổi yêu thương.
"Hóa ra ta chỉ cần Thẩm Ngọc Hà thôi.
Ta không cần là nam không cần là nữ chỉ cần là Thẩm Ngọc Hà."
Bắc Lạc Yến khẽ nỉ non.
Hắn nắm lấy bàn tay đang khép hờ của thiếu niên rồi chầm chậm nhắm mặt lại.
******
Xoảng.
"Ngươi nói gì?"
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn tên thái giám đang run rẩy quỳ dưới đất.
Hắn bị chén trà đập vào đầu, máu đã đã sớm chảy xuống nhuộm đỏ một bên mặt nhưng tên thái giám lại không dám kêu đau mà vẫn ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
"Thưa hoàng hậu nương nương, thái tử...!thái tử không chạm vào bất kỳ cung nữ nào người mang tới.
Ngài ấy...!ngài ấy nhìn một lượt sau đó bỏ ra ngoài."
"Vậy hắn đi đâu!"
"Đến phòng của Thẩm thư đồng ạ."
"Thẩm thư đồng?" Mày liễu của hoàng hậu ngày càng nhíu chặt lại.
"Hắn là ai?"
"Là Thẩm Ngọc Hà, con trai thứ của Thẩm vương gia ạ."
Nghe đến cái tên quen thuộc, hoàng hậu giận đến đập bàn một cái.
Các cung nữ cùng thái giám thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống xin nàng bớt giận.
"Thẩm Ngọc Hà lại là Thẩm Ngọc Hà.
Tên cáo già Thẩm Minh Quyết này chắc chắn có ý đồ bất chính mới để đứa con hoang đó vào trong cung."
"Nương nương vậy chúng ta phải làm gì với hắn? Hiện tại hắn là thư đồng duy nhất được thái tử tin yêu nếu như đuổi hắn ra khỏi Đông cung thì..."
Kể từ lần trước khi nghe thái tử nhắc đến Thẩm Ngọc Hà, hoàng hậu đã ý thức được y rất quan trọng đối với thái tử.
Nếu giờ trực tiếp cho người đuổi thiếu niên đi chắc chắn nàng cùng thái tử sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Hoàng hậu trầm mặc vuốt ve hộ giáp trên tay, cuối cùng nàng đưa ra quyết định.
"Gọi Hỷ ma ma vào đây."
*****
Thẩm Ngọc Hà cùng một đám cung nhân tay ôm một chồng sách, nghiêm cẩn mà trở về Đông cung.
Tuy nhiên giữa đường thiếu niên lại bị một bóng minh nguyệt kiều diễm giữ lại.
Ngũ công chúa Bắc Lạc Nguyệt đứng chặn giữa đường, hướng mắt về phía thiếu niên rồi mỉm cười với y.
Hôm nay nàng mặc một thân màu hồng phấn, đầu cài trâm hoa đính ngọc quả thực là thanh nhã thoát tục.
"Thẩm