Trần Hạo Thiên cau mày nhìn vẻ ưu thương của cậu, cảm thấy khó hiểu vô cùng. Hôm nay, Hoàng Tuấn Khải cư xử rất lạ. Nếu là bình thường, cậu vẫn trầm mặc mà không nói lời nào, tựa như một người câm không thể nói chuyện, nhưng ai cũng biết rõ, cậu có thể nói chuyện. Vậy mà bây giờ Hoàng Tuấn lại có thể lạnh lùng lấy nhiều mạng người và thốt ra những câu nói tàn nhẫn đến lạnh tóc gáy. Không thể nào tin được hai Hoàng Tuấn Khải này là cùng một người.
Trần Hạo Thiên không chịu nổi dáng vẻ đau buồn ấy của cậu, anh đặt cậu ngồi lên đùi mình, nắm nhẹ cằm cậu, để cậu đối mặt với anh, Trần Hạo Thiên nghi hoặc hỏi, "Em hôm nay sao thế?"
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt. Hôm nay cậu sao thế nhỉ? Chỉ mới trọng sinh mà cậu đã gây ra bao nhiêu chuyện. Cậu gấp gáp như vậy là vì cái gì? Nếu đã chết rồi, thì có ngồi đợi chết thêm một lần nữa thì có sao?
Hoàng Tuấn Khải thở dài, trong mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, "Trần Hạo Thiên , tôi... không phải Hoàng Tuấn Khải."
Cậu nghĩ kĩ rồi. Cậu có bao nhiêu bí mật thì sẽ nói ra hết, nếu Trần Hạo Thiên này có thể giúp được cậu, cậu sẽ giữ anh ta bên mình. Nhưng, nếu anh ta không thể, thì cậu sẽ loại bỏ anh ta! Cậu là Hắc Ám đại nhân! Chứ không phải là một tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa mười tám tuổi. Người sống trên đời hơn ba mươi năm trên đời như cậu, làm sao mà có thể thua một tên chỉ mới hai mươi bảy tuổi?
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trần Hạo Thiên trở nên lạnh lẽo, "Ý em là sao?" Cậu không phải Hoàng Tuấn Khải? Thế bây giờ rốt cuộc cậu là ai?
Hoàng Tuấn Khải dùng tay lướt nhẹ qua mái tóc màu đen của anh, động tác mang theo sự cuốn hút vô hạn khiến Trần Hạo Thiên bị quyến rũ, cậu nhếch môi, nói, "Tôi nói, tôi là Hắc Ám Đại Nhân, liệu... anh có tin không?"
Trần Hạo Thiên hơi híp mắt lại, nhìn khuôn mặt tựa như quen thuộc nhưng lại xa lạ của cậu, anh đột nhiên cảm thấy cậu bây giờ còn nguy hiểm hơn lúc trước. Hắc Ám Đại Nhân ư? Chuyện này quá mức viển vông! Làm sao Hắc Ám Đại Nhân có thể là người ngồi trên đùi anh được chứ?
Hắc Ám Đại Nhân, một người chỉ mới ba mươi tuổi mà đã có thể đứng đầu thế giới. Ấy vậy mà, y lại bị phản bội và chết tức tưởi. Điều đó tất nhiên không có gì đáng nói. Nhưng,