Hoàng Tuấn Khải và Trần Hạo Thiên đi vào cổng Hoàng gia, cả hai đều mang vẻ lạnh lùng không chút để ý tới những chuyện khác. Tựa như những con người cao quý kiêu ngạo nhất.
Hai người họ lúc này, chẳng khác nào những ông vua quyền lực đứng trên cao khiến ai cũng phải ngẩng cao đầu mà nhìn.
Hoàng Tuấn Kha \- Anh trai của Hoàng Tuấn Khải đang ngồi trên ghế sofa. Khuôn mặt của anh khá giống thân chủ, nhưng lại sắc nét và nam tính hơn. Thân hình cao 1m87 khoẻ mạnh điển trai. Vô cùng thu hút.
Thấy cậu, Hoàng Tuấn Kha đặt tập hồ sơ xuống bàn, hỏi, "Em đi đâu mấy ngày để mọi người phải tìm mệt mỏi thế?"
Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống đối diện, đáp, "Đi chơi thôi." Cậu nghĩ lí do này là đúng với một người con trai mười tám tuổi nhất.
Đi chơi? Em trai anh mà chịu đi chơi với bạn bè ư? Hoàng Tuấn Kha hừ lạnh, tỏ vẻ không tin. "Đừng lựa lí do bừa bãi!"
Hoàng Tuấn Khải cau mày. Cậu tưởng lí do này là hợp lí nhất rồi chứ?
Trần Hạo Thiên lúc này ngồi bên cạnh cậu, dáng vẻ thoải mái như chỉ đến xem kịch thôi chứ không hề có ý định đứng lên giải vây cho cậu.
Hoàng Tuấn Khải tất nhiên cũng không cần anh giúp, cậu nói, "Không nhớ rõ. Tôi bị mất trí nhớ."
Mất trí nhớ? Hoàng Tuấn Kha đứng dậy, chạy tới cạnh Hoàng Tuấn Khải, anh cau mày, hỏi, "Tự dưng bị mất trí nhớ vậy?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn anh, lắc đầu, "Không biết."
Sắc mặt Hoàng Tuấn Kha rất không tốt. Em trai anh bị mất trí nhớ ư? Tại sao chứ? Rốt cuộc là ai khiến cho cậu bị mất trí nhớ?
"Em nói rõ cho anh nghe chút nào."
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Không rõ. Tôi bị bỏ vào thùng rác."
Thùng rác? Hoàng Tuấn Kha nắm chặt tay đến nổi gân, "Gì chứ?"
Trần Hạo Thiên cau mày, tâm trạng liền trở nên xấu xí. Trước sau gì Hoàng Tuấn Khải vẫn là hôn phu của anh. Vậy mà giờ này lại bị người ta bỏ thùng rác!
Hoàng Tuấn Khải nhún vai, "Cũng chẳng có chuyện gì đáng nói."
Hoàng Tuấn Kha hơi nhích người về phía cậu, anh nhíu mày, hỏi, "Em bị thương?" Anh ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trên người cậu.
Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, "Không có." Đó là máu của người cậu giết. Chứ cậu có bị gì đâu.
Vậy tại sao lại mùi máu? Hoàng Tuấn Kha nheo mắt, hoài nghi hỏi, "Máu của ai?" Anh không nhầm! Rõ ràng có mùi máu