Tối hôm đó, Hoàng Tuấn Khải chậm rãi ăn hết bát cháo.
Một lúc sau, Lạc Ưng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cậu, hơi híp mắt lại, khẽ hỏi, "Bây giờ, nhóc định làm gì?"
Hoàng Tuấn Khải dựa đầu vào giường, nhàn nhạt đáp, "Đợi vết thương lành."
Lạc Ưng không nói gì nữa, đứng lên chuẩn bị dọn bát cháo. Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, "Có chỗ nào tập luyện súng không?"
Lạc Ưng khựng lại, cau mày nhìn cậu, "Không tốt cho sức khoẻ của nhóc đâu."
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, nói, "Giết thời gian thôi."
Lạc Ưng nhìn cậu một lúc lâu, rồi nói, "Cũng được. Ngày mai tôi sẽ đưa nhóc đi."
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, "Cảm ơn."
"Mau ngủ đi." Lạc Ưng xoa đầu cậu rồi bưng bát cháo đi.
Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng lên trần nhà, mím chặt môi.
Cuối cùng mọi người đều là lợi dụng cậu.
\(⌣\_⌣”\)
Ngay cả Lạc Ưng cũng muốn lợi dụng cậu cho bang anh ta.
Nhưng, cậu cực kì ghét cái cảm giác bị lợi dụng đó. Vì thế cậu sẽ lợi dụng tất cả mọi người, để hoàn thành mong ước của mình.
Có lẽ, lần này cậu cũng phải chiến đấu một mình rồi.
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng, nói nhỏ, "Một mình ư? Thật đáng thương."
Người có tham vọng càng cao thì càng cô đơn. Bởi, con đường của họ thật sự quá gian khổ, có rất ít người có thể ở bên họ hết quãng đường đó. Vì thế, vào khoảnh khắc người đó đứng trên đỉnh cao, chỉ có một mình người đó đứng trên đó, cô độc hưởng thụ vinh quang.
Cậu không ngừng tự hoài nghi bản thân.
Không lẽ, đặt điểm kết thúc quá xa vời là một sai lầm ư?
~.~.~.~.~.~.~.~.~
Ngày hôm sau, Lạc Ưng đi vào, phát hiện Hoàng Tuấn Khải đã tỉnh dậy, cậu đang nằm ngẩn ngơ trên giường, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Nghe tiếng mở cửa, Hoàng Tuấn Khải nhìn sang, hỏi, "Khi nào đi?"
Lạc Ưng mang theo một cái xe lăn, nói, "Bây giờ. Để tôi đưa nhóc lên đây."
Hoàng Tuấn Khải không phản kháng, ngoan ngoãn để Lạc Ưng ôm cậu ngồi lên xe. Bây giờ cậu chẳng khác nào người què.
Lạc Ưng chậm rãi đưa cậu đi ra ngoài. Lý Duệ đang ngồi trên ghế sofa khẽ liếc sang, nhàn nhạt nói, "Chỉ có thể bắn trong nửa tiếng, bắt buộc phải về trong một giờ."
"Vâng vâng." Lạc Ưng trả lời qua loa rồi nhanh chóng đẩy xe lăn ra khỏi cửa.
Bên ngoài bầu trời rất trong xanh, bầu không khí mát mẻ thoáng mát làm ai cũng thoải mái vô cùng.
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, khẽ kêu, "Lạc Ưng."
"Tôi lớn tuổi hơn nhóc nhiều đấy, đừng gọi trống không như thế!" Lạc Ưng cằn nhằn.
Lạc Ưng thật ra còn nhỏ hơn cậu năm tuổi. Sao cậu phải nói kính ngữ với anh