Tiếng chim chóc vang lên khắp nơi, một bầu trời trong xanh mát mẻ, làm tâm hồn người ta trở nên thật nhẹ nhõm.
Hoàng Tuấn Khải khẽ hỏi, "Đặt điểm kết thúc quá xa vời, có phải là một sai lầm tai hại không?"
Lạc Ưng giật mình, hỏi lại, "Nhóc sao thế?"
Anh nghe không nhầm, giọng nói cậu trở nên ưu thương lạ thường. Một nỗi đau khổ dằn vặt vô cùng.
Hoàng Tuấn Khải nhàn nhạt nói, "Anh trả lời."
Lạc Ưng cau mày suy nghĩ một lát rồi đáp, "Điểm kết thúc quá xa vời không hẳn là một sai lầm. Bởi nó có thể giúp nhóc mạnh mẽ hơn, phấn đấu hơn để bước lên đỉnh cao."
Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, "Và cái giá phải trả lại, là sự cô độc, đúng không?"
Lạc Ưng khựng lại, anh im lặng một hồi lâu, rồi chiếc xe lăn chầm chậm đi tiếp, anh bình thản nói, "Trong cuộc đời, sẽ có nhiều khoảnh khắc nhóc cô độc đến tột cùng, chỉ muốn chết đi cho xong chuyện. Nhưng mà, bên ngoài lại có hàng triệu người, cớ sao nhóc vẫn cô độc?"
Hoàng Tuấn Khải thở dài, "Là tôi, lựa chọn cô độc."
Cậu rõ ràng đã biết đáp án này, biết tất cả từ rất lâu về trước. Nhưng, cậu vẫn tự lừa dối bản thân mình, rằng, cô đơn lựa chọn cậu.
Xem ra, là do cậu.
Hoàng Tuấn Khải nhìn ra phía trước, ánh mắt lướt qua từng căn nhà cách nhau thưa thớt, nói nhỏ, "Đâu phải ai cũng muốn làm ác quỷ..."
Lạc Ưng không nghe rõ, cúi đầu hỏi, "Hửm? Nhóc nói gì?"
Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, hỏi, "Khi nào mới tới?"
"Tới rồi nè." Lạc Ưng đẩy xe vào một khu luyện tập lớn, nói, "Đây là khu huấn luyện của E&D, do tôi xây dựng đấy." Giọng nói không che giấu sự tự hào.
Hoàng Tuấn Khải không muốn tham quan khu huấn luyện này, cậu chính là muốn bắn súng, "Bắn súng ở đâu?"
Lạc Ưng đẩy cậu vào phòng tập súng. Phòng này có nhiều người đang tập luyện nên rất ồn ào, khắp nơi đều đầy mùi thuốc súng và tiếng bắn súng vang dội.
Ai cũng tập trung nhìn vào tấm bia nên căn bản chẳng thấy cậu. Lạc Ưng đưa cho cậu một khẩu súng FASET241, nói, "Súng này giật nhẹ lắm, nhưng đừng khinh thường nó, lực sát thương rất lớn đấy."
Hoàng Tuấn Khải nhận lấy, nhìn lướt qua cây súng. FASET241 là một khẩu súng có thân khá dài, bên ngoài được phủ một lớp màu bạc sang chảnh.
Hoàng Tuấn Khải nhờ Lạc Ưng lên chốt, cậu dùng tay không bị thương cầm súng. Nhìn về phía những chai rỗng không ngừng đi qua đi lại ở phía trước cách cậu hơn 20 mét, cách đó 7 mét nữa là một bia bắn. Và mục tiêu của cậu là mi tâm trên bia bắn.
Ánh mắt loé lên tia sắc bén, cậu cười lạnh, trực tiếp nả đạn.
Lạc Ưng đứng dựa vào cột, đang tám chuyện với một huấn luyện viên, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt lên con người đang hứng thú cầm súng bên kia.
\*Pằng\* \*Pằng\* \*Pằng\* \*Pằng\* \*Pằng\*
Năm tiếng bắn vang