Lâm Gia? Hoàng Tuấn Khải cau mày, "Lâm Gia còn tồn tại ư?"
Lạc Ưng gật đầu, nói, "Sau Huyết Sát, vẫn còn tồn tại một vài người của Lâm Gia."
Hoàng Tuấn Khải híp mắt lại, bàn tay nắm thật chặt, "Cái gì cơ?!" Vẫn còn sót lại? Mẹ nó! Lâm Gia khốn kiếp đó vậy mà vẫn còn tồn tại ư? Chẳng phải có nhiều người nói Lâm Gia đã bị diệt sạch rồi sao?
Cảm nhận được tâm tình bất thường của cậu, Trần Hạo Thiên vỗ nhẹ bàn tay cậu, tay còn lại xoa lưng cậu để cậu bình tĩnh lại, "Nói rõ ràng."
Lạc Ưng ăn một miếng thịt, nói, "Lâm Chí là người đứng đầu Lâm Gia hiện tại. Chuyện này chỉ có mấy bang đứng đầu biết được, người bên ngoài không hay biết gì cả. Lâm Gia hoạt động trong Hắc Đạo dưới cái tên Trist, mới lên từ mấy năm nay thôi."
Hoàng Tuấn Khải nhíu chặt mày, "Sao anh biết?"
Hải Khiêm nói, "Bọn họ từng bị lộ danh tính khi đang chiếm giữ một bang nhỏ. Hắc Ám Đại Nhân đã chết, xem ra lần này Lâm Gia và Trần Gia sẽ đấu với nhau."
Lý Duệ nhìn Trần Hạo Thiên, hỏi, "Trần Thiếu không biết?" Dù không ai nói gì nhưng mọi người đều cho Black là của Kim Gia. Cho nên việc Black không biết Trist là không thể nào.
Trần Hạo Thiên lắc đầu, đáp, "Lúc đầu cũng có thấy. Nhưng có nhiều việc quá nên không để tâm nữa."
Hoàng Tuấn Khải cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, đè nén cơn giận xuống. Một lúc sau, cậu nói, "Tôi ra ngoài một chút." Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Trần Hạo Thiên chỉ nhìn theo bóng lưng cậu, đến khi xác định cậu không có vấn đề gì thì im lặng ngồi đó.
Nhận ra điều bất thường, Hải Khiêm hỏi, "Có chuyện gì thế?"
Không ai đáp lại câu hỏi của anh ta.
Lý An mím chặt môi, đứng dậy nói, "Em đi vệ sinh một chút."
Khi bóng dáng gấp gáp của Lý An biến mất Lạc Ưng liền cau mày, "Có chuyện gì?" Một Lâm Gia đã khiến cho không khí tuột dốc rõ ràng. Không ai biết rõ lí do tại sao lại như vậy nữa.
Lý An đi qua bên trái, còn nhà vệ sinh nằm ở phía trước. Không cần nghĩ cũng biết Lý An là đi tới chỗ Hoàng Tuấn Khải. Lý Duệ và Trần Hạo Thiên chỉ hơi nhướn mày, không có ý định đi theo.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Khải đứng dựa lưng vào lan can, thở dài một tiếng, nhắm hờ mắt lại, khuôn mặt lạnh băng không mang theo chút tia ấm nào. Chính vì vậy càng khiến cậu trở nên đáng sợ.
Lý An đi tới