Hoàng Tuấn Khải híp mắt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, "Hửm?"
Hai tay Lý An chà mạnh vào nhau, càng thể hiện tâm trạng căng thẳng của y, "Một người đã chết đi, và sống lại trong một thân xác mới. Giống như... giống như trọng sinh vậy..."
Hoàng Tuấn Khải cau mày, "Cậu là người trọng sinh?"
Lý An đột nhiên im lặng, khuôn mặt cúi gầm xuống. Hoàng Tuấn Khải cũng không mất kiên nhẫn, chờ đợi Lý An trả lời câu hỏi của cậu.
Xung quanh chỉ vang lên tiếng người nói chuyện và tiếng gió bay lượn trên bầu trời. Bầu không khí vô cùng mát mẻ.
Chỉ là, bên tai cậu... lại chẳng vang lên âm thanh gì, không có tiếng nói chuyện, không có tiếng gió. Chỉ có ba từ, người trọng sinh.
Lý An là người trọng sinh? Y trước kia là ai? Theo cách nói chuyện của y, có vẻ Lý An là người quen của cậu. Thậm chí y còn có thể là người cùng phe của cậu.
Nhịp tim Hoàng Tuấn Khải đột nhiên đập thật nhanh, đồng tử cậu co rút lại, thể hiện sự kinh ngạc cực độ. Người cùng phe... tang thi?!
"Anh *Khải*..."
Một giọng nói vang lên trong đầu cậu. Từng khoảnh khắc ùa về, những mảnh ghép đứt rời từ từ tạo thành một khuôn mặt quen thuộc. Là người em của cậu... là em của cậu?!
"Hải An?"
Lý An giật mình ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt bối rối hiện lên tia vui mừng khôn xiết, y kích động đến rơi nước mắt, ôm chặt lấy cậu, khóc to lên như một đứa con nít. Tiếng khóc đau đớn đầy tủi thân. Y khóc đến tàn tâm tàn phế, như muốn giải tỏa nỗi uất ức mà mình phải chịu đựng.
"Anh *Khải*... anh *Khải*... anh *Khải*..." Hải An không ngừng lặp đi lặp lại hai từ này.
Hoàng Tuấn Khải đứng chết trân tại chỗ, hai tay cũng cứng đờ, cứ để ở trên không trung.
"Anh Khải... em xin lỗi... em xin lỗi... Em xin lỗi anh... em... em xin lỗi..." Hải An chôn mặt vào sâu trong lồng ngực cậu, nhắm chặt mắt lại, nước mắt nước mũi dính lên cả áo cậu.
Hoàng Tuấn Khải nắm cằm y, để Hải An ngẩng đầu nhìn mình. Đập ngay vào mắt cậu là một khuôn mặt xa lạ, nhưng đôi mắt trong trẻo đầy quen thuộc ấy liền khiến cậu xúc động. Thân xác này chứa linh hồn của Hải An, chứa linh hồn của em trai cậu!
Đối mặt với đôi mắt của Hải An, giọng nói cậu trở nên ôn nhu hơn, "Bình tĩnh nào, Hải An, đừng khóc nữa. Nói anh nghe, sao em lại chết?"
Hải An lùi ra