" Nói "a" nào." Bác sĩ bật đèn pin, rọi vào miệng Trần Tứ Hùng.
"A~~~~~~" Giọng Trần Tứ Hùng nhỏ như ruồi kêu.
Một lát sau, bác sĩ nói, "Chỉ là cảm thôi. Thiếu gia đang bị sốt, do thức khuyu và làm việc quá sức."
Trần Tứ Hải liền ném cho Trần Tứ Hùng ánh mắt "Thấy chưa hả!"
Trần Tứ Hùng chột dạ lầm bầm, "Do công việc mà..."
Quốc Tử hơi cau mày, nghiêm giọng nói, "Bữa sau đừng có mang công việc về nhà làm!"
Vậy để ở công ty làm. Trần Tứ Hùng thầm nghĩ.
Quốc Tử nói tiếp, "Tăng ca nhiều nhất 2 tiếng thôi, không được quá thời hạn."
"Mẹ ~~~" Trần Tứ Hùng mếu miệng, đáng thương nói, "Mẹ đang chặt đứt nguồn tài sản của con và gia đình mình a."
Trần Tứ Hải hừ một tiếng, khinh thường nói, "Dù con có bị chặt đứt nguồn tài sản thì vẫn còn tiền của Trần Gia. Lo cái gì chứ!" Trần Tứ Hải im một lúc, rồi nói thêm, "Ba mới là nguồn tài sản của gia đình!" Ông là người kiếm ra nhiều tiền nhất đó nha.
Quốc Tử chỉ vào mình, nói, "Em mới là nguồn tài sản của gia đình!"
Trần Tứ Hải và Trần Tứ Hùng vội vàng giơ tay đầu hàng, "Vâng vâng."
Trần Ngũ Thành nói, "Tứ Hùng nghỉ mấy bữa đi, khi nào hết bệnh rồi đi làm."
Ánh mắt Trần Tứ Hùng liền sáng rực, "Dạ."
Trần Tứ Hải nhìn thấy dáng vẻ không còn liêm sỉ của con trai mình, liền hừ một tiếng, nói, "Mau về phòng đi!"
"Vâng." Trần Tứ Hùng nở nụ cười không thấy cả mặt trời, nhảy chân sáo về phòng, còn vui vẻ nói, "Yeah yeah! Oh yeah! Nghỉ việc a! Yeah yeah yeah! Nghỉ việc nghỉ việc nghỉ việc! Ôi vui quá xá là vui! Nghỉ việc a~"
Bác sĩ nhìn bóng lưng tung tăng của y, khóe miệng giật lên mấy cái, "Nếu không phải thiếu gia Tứ Hùng có bệnh, tôi đã hoài nghi thiếu gia giả bộ bệnh."
Vừa dứt lời, trên lầu vang lên tiếng hắt xì muốn lay trời chuyển đất\(?\), "Mẹ nó! Muốn vỡ cả xương sườn!"
Nhã Hồng cười nhạt, nói, "Tứ Hùng thật sự bệnh rồi a."
Hoàng Tuấn Khải dựa người vào Trần Hạo Thiên, cậu lắc đầu một cái, nói, "Cậu ta thật kì lạ."
Trần Hạo Thiên bật cười, bàn tay vòng qua eo cậu, bóp nhẹ vùng mỡ trên bụng cậu, nói, "Trần Gia đều rất kì lạ."
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, cười một tiếng, "Đúng thật."
Nhã Hồng nhìn Hoàng Tuấn Khải, nở nụ cười tươi sáng rực rỡ, "Cục cưng lên chuẩn bị đi, chút nữa đi chơi với mẹ và cô út."
Khi cười, khuôn mặt Nhã Hồng trở nên vô cùng trẻ trung, lộ ra hàm răng trắng, làn da trắng hồng được chăm sóc kĩ càng, đôi mắt tít lại, vết chân chim nơi khóe mắt càng khiến nụ cười bà càng thêm tươi tắn. Ai nhìn vào cũng không nghĩ bà đã sinh ra hai đứa con,