Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Hắc Bá Tước Vui Vẻ


trước sau

Đài Bắc, nhà họ Tề hai mươi bốn năm sau.

"Nguy rồi. . .Nó xuất hiện rồi . . ."

Tề Vân Vân mười tám tuổi đứng ở trước gương trong phòng ngủ, khẽ vén áo lên, nhìn thấy bên hông xuất hiện một vệt màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp lập tức nhăn thành một nắm bánh bao, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao thoáng chốc tối lại, cái miệng nhỏ nhắn mở thật lớn. . . Chuyện cô sợ hãi nhất rốt cục đã xảy ra!

Cô vừa mới cùng bạn học vui vẻ ở KTV mừng sinh nhật mười tám tuổi, vui sướng hát:

"Tôi không cần. . . . . . Tôi không cần. . . . . . Không cần lớn lên. . . . . .", còn ăn bánh ngọt sinh nhật về nhà chuyện thứ nhất chính là trở về phòng, muốn xác định lời nguyền rủa xuất hiện trên người các chị, có phải cũng "lây bệnh" cho cô hay không?

Kết quả là có, cô cũng bị nguyền rủa.

Cô trừng mắt dấu vết màu đỏ trên lưng, muốn đem nó trừng trở về, nhưng vô dụng, nó thật sự xuất hiện, buổi sáng ngủ dậy cũng không thấy, bây giờ mới hiện ra, càng lúc càng rõ ràng.

Chẳng lẽ cái này là do người cô tự mọc ra sao? Cô vừa mới tốt nghiệp ngành du lịch, tuy rằng tốt nghiệp chính là bắt đầu thất nghiệp, nhưng cô vốn định thừa dịp thời gian "thất nghiệp" này chơi cho thật đã, mười tám tuổi chính là thời gian vui chơi mà! Cô không muốn bị một cái phiền não như vậy bám theo mình, cô không muốn không muốn a!

Ở nhà họ Tề, Tề Vân Vân đứng hàng thứ ba, ở trên cô còn có hai chị gái, chị cả Tề Hinh Hinh, hai mươi bốn tuổi, là tiếp viên hàng không; chị hai Tề San San, hai mươi ba tuổi, là đầu bếp nhà ăn khách sạn năm sao Zehder. Mọi người đều nói ba chị em cô xinh đẹp như tiên, tư chất thông minh, là tác phẩm thành công vĩ đại của việc cha mẹ họ liều mình "tạo người" năm đó.

Nhưng lại không ai biết rằng ba người các cô đều mắc "bệnh không tiện nói ra"!

Cũng không biết cái này đến cùng là Thiên sát nguyền rủa gì, cả hai chị của cô cũng đều xuất hiện một vòng màu đỏ trên lưng sau sinh nhật mười tám tuổi.

Nếu nhìn kĩ thì đây chính là một tổ hợp những chấm nhỏ màu đỏ mà thành, đáng sợ là chúng nó sẽ ngứa, ngày thường còn có thể hòa bình ở chung với chúng nó, bình thường khi không gãi nó còn ngoan ngoãn một chút, nhưng đến ngày trăng tròn hoặc không có ánh trăng, tình huống ngứa ngáy càng mạnh mẽ. . .

Mỗi tháng mùng một, mười lăm, nó sẽ phát tác mạnh mẽ, các cô gãi khổ sở , nó vẫn cứ ngứa ngứa, làm các cô khổ sở đến nỗi muốn lăn lộn trên mặt đất.

Vốn tưởng rằng là đây là bệnh dị ứng, nhưng đi khám bác sĩ, uống thuốc chống dị ứng, bôi thuốc mỡ, hoàn toàn không có hiệu quả đối với nó, bởi vậy ba mẹ cô cũng vô cùng lo lắng.

Nay cô cũng có bệnh không tiện nói ra như vậy, oa. . . . . . Làm thế nào mới tốt a?

"Em gái, em. . . cũng \'có\' sao?"

Hai chị của Tề Vân Vân lo lắng tìm lên lầu xem cô, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của em gái!

"Đúng vậy, em cũng \'có\' giống hai chị, thật là đáng ghét!"

Tề Vân Vân chán nản càu nhàu đưa eo thon nhỏ cho hai chị của cô xem.

"Thật không hiểu. . .Chúng ta đã. . .Tạo nghiệt chướng gì. . .mà lại sinh ra… loại quái bệnh này… được cơ chứ?"

Chị hai Tề San San từ trước đến nay đều có tác phong làm việc chậm rãi, người ta cùng lắm là chậm nửa nhịp, cô lại không chỉ chậm một nhịp thôi mà ngay cả nói chuyện cũng tiêu hóa chậm, nhíu mi cũng phải tốn mất ba giây, các loại cảm xúc biểu đạt cũng chậm, nhìn cũng không có lo lắng bao nhiêu, nhưng kỳ thật cô đang cực kỳ lo lắng.

"Các em đừng lo lắng, ba mẹ đã xuất phát đi Vân Nam tìm đáp án tuần trước, bọn họ vẫn hoài nghi đó là bởi vì tác dụng phụ của sữa ong chúa sinh con mà mình mua của một bà lão ở Vân Nam hơn hai mươi năm trước . . . Có lẽ bọn họ cũng sắp trở về rồi, nói không chừng đã tìm được cách giải quyết rồi cũng nên, các em không nên lo lắng quá!"

Chị cả Tề Hinh Hinh trấn an em gái, cô và bệnh không tiện nói ra này đã dây dưa suốt sáu năm, xem như người trải qua “phiền não” này lâu nhất, cô cũng rất hi vọng ngày bí ẩn này được giải quyết, nếu không cô sẽ phải ôm nỗi hận mà chết, bởi vì bạn trai đầu tiên, thứ hai, thứ ba của cô đều vì nó mà chia tay.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ đó cô đều cảm thấy đau lòng, buổi tối không trăng, cô và bạn trai hai người ở trên một bãi biển không người, ở trong bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, ở trong công viên yên tĩnh. . . . . .

Vừa định tiến tới bước thứ hai nó đột nhiên phát tác, ngứa không ngừng, vì thế cô đành cự tuyệt nụ hôn đầu tiên, chạy về nhà gãi gãi gãi. . . . . .

Mấy người bạn trai vì bỗng nhiên vô cớ bị từ chối, từ đó về sau đều bỏ mặc cô, cô cũng không dám tiếp tục quen bạn trai, chỉ sợ nó bỗng dưng phát tác, cô không muốn bị đá nữa.

"Nhưng mà đã lâu lắm rồi, bà lão đó có còn sống không?" Tề Vân Vân rất nghi ngờ.

"Nói không chừng chúng ta đã hết thuốc chữa. . . . . ." Chị hai chậm rãi nói.

Ba người đang thảo luận, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng cửa mở.

"Nhất định là ba mẹ đã trở lại!"

Tề Vân Vân nhảy dựng lên, theo chị cả chạy thẳng xuống lầu, chị hai động tác chậm chạp cũng theo sau.

Hai vợ chồng Tề Vân Hải và Lợi Nhược Thủy mệt mỏi bước vào cửa thả hành lý xuống, sau đó mỉm cười với các con gái.

"Cha, mẹ có tìm được bà lão đó không?"

Tề Vân Vân thấy ba mẹ mang theo tươi cười, nghĩ là có hi vọng, tới kéo cánh tay cha mẹ hỏi.

Tề Vân Hải lắc đầu, ba chị em đồng thời phát ra tiếng kêu thất vọng :

"Nha ~~"

Tề Vân Hải không nỡ nhìn các con gái thất vọng, vội nói:

"Nhưng mà có tìm được học trò của bà lão đó, cái quầy hàng đó không ngờ vẫn còn bán đồ như cũ, không có thay đổi, mẹ con liếc mắt một cái liền nhận ra cái sạp kia, nhưng bà lão đã qua đời, đổi thành con trai của bà ấy bán."

Lợi Nhược Thủy che miệng cười khổ.

"Anh ta nói tác dụng phụ duy nhất của sữa ong chúa chính là xuất hiện bệnh sởi, nếu sản phụ không xuất hiện bệnh sởi, thì lúc sinh đứa nhỏ ra sẽ bị bệnh sởi, ước chừng là ở thời kì thiếu nữ, thật xấu hổ, năm đó thời điểm mẹ mang thai các con, vẫn chưa từng bị bệnh sởi."

"Vậy. . . . . . Có thuốc giải hay không? Có cần phải lên trên núi đi cầu Thiên Sơn tuyết liên gì đó không...?"

Tề Vân Vân hỏi mẹ, phát huy sức tưởng tượng xem tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.

Da mặt tất cả người nhà họ Tề đều run rẩy, vẻ mặt đen thui ngay tại chỗ.

"Cái truyền nhân của bà lão kia nói, trong cơ thể người có cái gọi là “tinh thần khí” tồn tại, cho nên phương pháp duy nhất để thoát khỏi bệnh sởi là phải nắm tay cùng một trăm người đàn ông, dựa vào “hoán khí” để trị liệu, bệnh sởi tự nhiên sẽ biến mất !"

Lợi Nhược Thủy cười khổ, ngay cả bản thân bà cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng các con gái đã đi khám bác sĩ lại hoàn toàn không có hiệu quả, cũng có thể thử phương thuốc cổ truyền này xem sao.

"Một trăm người đàn ông? Điên rồi!" Chị cả nổi đóa đầu tiên.

"Chúng ta. . . phải đi đâu tìm. . . . . . Một trăm người đàn ông?" Chị hai thì rơi vào khó khăn.

Tề Vân Vân đầu óc linh hoạt lập tức đã nghĩ đến một chỗ, cô lập tức vui vẻ lôi kéo hai chị nói:

"Chị cả, chị hai, cái này rất đơn giản, em vừa nghĩ đến một con “đường tắt”, chúng ta có thể cùng nhau băng đường tắt, rất nhanh có thể thu thập đủ một trăm cái nắm tay với đàn ông nha!"

"Cái đường tắt gì?" Không chỉ có hai chị cô nghe mà trợn mắt há mồm, ba mẹ cô cũng rất muốn biết.

Tề Vân Vân cười hì hì nói:

"Mọi người đều biết nguyện vọng của em là làm hướng dẫn viên du lịch a ~~ hơn nữa em cũng học ngành quản lí du lịch, quen thuộc đối với phong cảnh các nơi trên thế giới nhất, không bằng thừa dịp này trong lúc thất nghiệp, để cho em thực tập làm hướng dẫn viên du lịch, đưa hai chị đi Zehder chơi. Nói cho các chị biết, tháng sau lễ hội Carnival mặt nạ mỗi năm một lần ở Venice sẽ bắt đầu, từ ngày mười bảy tới ngày hai mươi tám tháng hai."

"Đến lúc đó đầy đường phố Venice đều là người mang mặt nạ, mặc trang phục châu Âu cổ đại, có thể nói là dòng người đông đúc, náo nhiệt không dứt, phố lớn ngõ nhỏ từ sớm đến trễ đều có vũ hội mặt nạ, sẽ có rất nhiều mỹ nam độc thân tham gia đó, chúng ta liền cùng nhau đi tìm người khiêu vũ, rất nhanh sẽ có thể nắm đủ tay của một trăm người đàn ông! Thông minh không!"

"Hơn nữa chúng ta mang mặt nạ nên sẽ không bị ai nhận ra, càng thần bí hơn, đây chính là cơ hội khó có được, chỉ là. . . . . . Ba mẹ, hai người cho bọn con thật nhiều lộ phí nha!"

Tề Vân Vân ngược lại "chơi xấu" cha mẹ một phen, mắt đẹp cười cong cong, ai kêu họa do ba với mẹ tạo ra, bởi vậy cũng nên chịu chút trách nhiệm!

"Đương nhiên không thành vấn đề, ba đứa các con cùng đi, lộ phí ba mẹ lo hết."

Tề Vân Hải và Lợi Nhược Thủy đều gật đầu cười, cho rằng chút tiền đó cũng không là gì.

"A. . . . . . lỡ như. . . . . . nắm trúng …. tay của Mafia. . . .thì sao?" Chị hai cũng hoang mang, chậm rãi đặt câu hỏi.

"Chuyện này có tính mạo hiểm." Chị cả đưa tay xoa xoa cằm, bắt đầu có chút lo ngại.

Tề Vân Vân cố gắng thuyết phục hai chị:

"Đây chính là đường tắt đó! Nếu không đi sẽ rất đáng tiếc."

Chị cả suy nghĩ một phen sau đó rất lập tức ra quyết định:

"Chị không có rảnh rỗi, lịch bay đã sớm bị xếp kín, kỳ thật phục vụ trên không trung làm việc bận rộn sẽ quên mất bệnh trạng, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, chị cũng sớm quen với sự tồn tại của chúng nó rồi, nếu em muốn đi như vậy, chị cũng không phản đối, nhưng em phải cẩn thận an toàn của chính mình, nơi đó cũng có không ít kẻ háo sắc, tên móc túi, tuy nhiên em thông minh như vậy, hẳn là không thành vấn đề."

Chị cả mở miệng phản đối, cô vốn không có chút hứng thú nào đối với vũ hội cả, cô sẽ tìm "thuốc giải" khác.

Chị hai cũng vất vả quyết định:

"Zehder. . . . . . chị từng đi qua. . . . . . Trước kia lúc chị học nấu món ăn của Zehder, chính là học ở nơi này. . . . . . chị từng ở La Mã hơn nửa năm. . . . . .lễ hội Venice mặt nạ chị cũng đã đi thử cùng bạn học, thật nhiều người, thật chật chội, không khí ngột ngạt. . . . . . Hơn nữa thật sự có tên móc túi. . . . . . ừm. . . . . . ở khách sạn chị làm việc hiện tại . . . . . . Một tuần sẽ có một ngày nhà hàng đổi phiên bếp trưởng. . . . . lúc khảo sát nếu chị có thể làm khách hàng vừa lòng . . . . . . bắt tay cùng nhiều nam khách hàng. . . . . . Hẳn là có thể nắm đủ tay một trăm người . . . . . . Chậm rãi tích lũy a ~~"

Ý tưởng của chị hai luôn không cách nào thoát khỏi từ "chậm".

Tề Vân Vân phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn, xem ra không có cách nào dụ dỗ được hai chị gái.

"Được rồi! Nếu tất cả mọi người đã có cách giải quyết của riêng mình, em đành đi một mình vậy, em tin tưởng rằng em sẽ là người đầu tiên thoát khỏi lời nguyền rủa này, em muốn đánh nhanh thắng nhanh."

Tề Vân Vân tràn ngập tin tưởng đối với chuyện thoát khỏi nguyền rủa này, quay đầu lại nhắc cha mẹ: "Ba mẹ phải cho con tiền nha!"

"Con gái út, đây là đương nhiên , con có thể quẹt thẻ tín dụng thoải mái. . . . . ." Tề Vân Hải trả lời cực kỳ hào phóng.

"Tiền mặt cho con mang theo, phí đi đường lại cho riêng." Lợi Nhược Thủy bổ sung thêm một lợi ích quan trọng.

Tề Vân Vân cực kỳ thoải mái, còn cách một tháng nữa là tới ngày xuất phát, cô có đầy đủ thời gian để chuẩn bị chiến thắng lời nguyền rủa, hơn nữa có ba mẹ giúp đỡ, cô muốn chơi điên cuồng, điên cuồng bắt tay cùng với các chàng đẹp trai ở Zehder, oa ha ha. . . . . .

Một tháng sau, Venice.

Chào đón lễ hội carnival mặt nạ đến, lối đi bộ, ngã tư đường trên bờ kênh đào, nơi nơi đều có người mang các loại mặt nạ khác nhau, ăn mặc, trang điểm giống như trong cung đình thế kỉ mười tám, mọi người đua nhau khoe sắc.

Mà đủ loại bữa tiệc liên hoan khiêu vũ tổ chức ở chỗ riêng tư, quảng trường Thánh Mã Khả, quán rượu nhỏ, những tổ chức như vậy, trên kênh đào còn có du thuyền hết sức hoa lệ, vô cùng đông đúc vĩ đại, hơn nữa càng về đêm vũ hội càng thêm điên cuồng, cả nước đều bừng tỉnh giống như thành phố không có đêm. . . . . .

Tề Vân Vân tới đây đã hai ngày, cô một mình đi ở trong thành phố Venice, chơi bời phóng túng, tìm kiếm đàn ông đơn độc để cùng khiêu vũ, hoàn toàn say mê ở trong không khí thần bí, rực rỡ, phong tình của nước ngoài, quả thực là vô

cùng vui vẻ.

Quan trọng nhất là cô đã nắm tay với ba mươi người đàn ông, ha ha ~~ cô rất có lòng tin đả bại quái vật đã làm cho mình bị ngứa.

Đêm nay, cô vẫn một mình rời khỏi khách sạn Thánh Triết, mang theo ví tiền và mặt nạ, lễ phục một ngày trước đã thuê, đi tìm chủ quán một chỗ chuyên môn cho thuê trang phục cùng mặt nạ bên cạnh quảng trường Thánh Mã Khả trả lại.

Cô đổi thuê một tấm mặt nạ bạc có lông chim màu tím mắt mèo, mang lên trông hết sức duyên dáng, thoải mái, có thể che khuất đôi mắt vì vui vẻ mà lóe sáng xinh đẹp của cô, cũng sẽ không giống như các loại mặt nạ ngột ngạt che kín mặt. Trừ lần đó ra, cô lại chọn một bộ trang phục cung nữ cao cổ màu xanh nước biển lãng mạn thế kỷ mười tám.

Thanh toán tiền thuê, đổi trang phục xong, cô đeo ví tiền ở bên hông, sau đó lập tức chạy đến vũ hội quảng trường, muốn từ trong đám mặt nạ tinh xảo này “tóm” được một anh chàng đẹp trai cô độc, cùng anh ta khiêu vũ thật vui vẻ. . . . . .

Nhìn nhìn, trước mắt còn có một chàng trai cao gầy, đội một cái nón phù thủy, mặc áo bành tô, trên mặt lại mang một cái mặt nạ hề màu trắng, nhìn qua trông thực hài hước.

Vậy chọn anh ta!

Cô chủ động đi tới hướng anh ta, dùng tiếng Anh yêu cầu anh ta cùng khiêu vũ, anh ta nghe hiểu, cũng rất vui vẻ nắm tay cùng cô khiêu vũ.

Yes! Cô thật sự vui vẻ, nhanh chóng theo bắt đầu khiêu vũ tiết tấu âm nhạc, mặc kệ bộ mặt chân thật dưới mặt nạ của chàng trai như thế nào, cô chỉ để ý cầm tay hắn, tùy ý nhảy một chút, chú ý, rất nhanh cô sẽ phải tìm mục tiêu kế tiếp, dù sao cô chỉ quan tâm nắm tay, chứ không cần khiêu vũ.

Lễ phục dài của cô bay lên, tóc dài đen tự nhiên nhảy lên bay phất phơ theo điệu nhảy, đôi mắt long lanh dưới mặt nạ còn thừa cơ cố gắng tìm khắp mọi nơi xem còn có chàng trai cô độc nào?

Mặt nạ chàng hề bỗng bất ngờ kéo cô lại gần, bàn tay nhân cơ hội sờ tới hông của cô. . . . . . Cô đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, một phen sợ hãi đẩy anh ta ra.

"Này! Mở mắt to ra một chút, bổn tiểu thư là tới thu thập nắm tay của đàn ông, không phải tới cho người ta chọc ghẹo."

Cô nhe răng trợn mắt, đúng lúc giả bộ hung dữ, dùng tiếng Anh mắng xong lập tức quay đầu bước đi, chen chúc vào trong đám người, cô cho là mình đã an toàn, cho rằng anh ta cũng không dám lại tới trêu chọc cô.

Đi tiếp một lát, cô sờ sờ vị trí để ví tiền bên hông, trống trơn . . . . . . Kinh ngạc cúi đầu xem, sờ rồi lại sờ, không thấy ví tiền đâu. . . . . . Thật sự không thấy !

Là tên mặt hề vừa nãy, anh ta là tên móc túi!

Đáng giận, đáng giận! Lúc đầu vì an toàn, tiền mặt và thẻ tín dụng của cô từ trước đến nay đều mang theo người, không có để ở khách sạn, giờ phải làm sao?

Cô gấp đến độ đổ mồ hôi hột, ở trong biển người liều mình hi vọng tìm được cái người đàn ông mang mặt nạ hề màu trắng kia, khổ nỗi vóc dáng của cô quá nhỏ xinh so với những người nước ngoài to lớn này, cô phải cố rướn cổ, nhón chân lên mới có thể nhìn cao, nhìn xa một chút. . . . . .

"Hắc!"

Cách đó không xa, tên kia vậy mà dám giơ ví tiền của cô lên cao, giống như đang khiêu khích.

"Có can đảm thì đứng lại cho tôi, đừng chạy!" Cô tức giận đẩy đám người ra, chạy về hướng tên mặt hề kia.

Anh ta thấy cô từ từ tiếp cận, thế nhưng lại chạy cho cô đuổi, giơ ví tiền của cô, chạy xuyên qua đám người; cô đuổi sát, trừng mắt cái tên mang mặt nạ đáng giận kia, gấp đến độ đổ mồ hôi, bệnh sởi trên lưng cũng "gặp nóng" bắt đầu phát tác làm loạn, cô tùy tiện đưa tay gãi, nó lại càng thêm ngứa, không muốn để ý nó, nó càng lúc càng hung hãn, ngứa đến mức cả người khó chịu.

Trong lúc tâm thần không yên, cô giương mắt thấy khắp bầu trời đầy sao, không có ánh trăng. . . . . . Suy nghĩ ngừng lại một chút, thế mới biết hôm nay là mồng một âm lịch.

Trời ạ! Cô lại quên ngày chịu nguyền rủa này, "nó" là nhất định sẽ phát tác vào hôm nay, đều do cô mải chơi, vui đến quên cả trời đất, mới có thể khinh thường, không để ngày đáng sợ này ở trong lòng.

Lúc này cô đã đánh mất tiền, bệnh sởi lại làm cho cô thống khổ đường nào cũng gặp khó khăn, muốn kêu cứu mạng, nhưng ở nơi này âm nhạc ồn ào khắp nơi, có ai sẽ cứu cô không ?

"Hắc!" Tên mặt hề kia thấy cô thả chậm bước chân, lại lần nữa giơ ví tiền của cô lên, giống như thúc giục cô sao còn không mau đuổi tới đây?

"Bản tiểu thư liều với ngươi." Tề Vân Vân khẽ cắn môi, không cướp được ví tiền về cô thề không bỏ qua.

Cô liều mình chịu đựng cảm giác ngứa khó chịu, gia tăng bước chân một bên gãi nốt sởi, một bên đuổi theo tên trộm, nhưng tên mặt hề kia giống như trêu cợt cô, cố tình giữ một khoảng cách nhất định để cho cô đuổi, cô dừng lại thở một hơi, anh ta cũng dừng bước lại, cô chạy mau, hắn cũng chạy. . . . . .

"Đáng giận!" Cô bị kích thích sắp tức sùi bọt mép, lại đuổi. . . . . .

Anh ta lại bỏ chạy, giơ ví tiền chạy ra quảng trường, qua cái cầu nhỏ, đi vào trong một cái ngõ nhỏ hướng ra bờ sông, trên sông có thuyền nhỏ chạy qua . . . .

Anh ta thấy cô chạy tới gần, nhanh chóng chạy vội lên cái cầu nhỏ gần nhất, chạy đến bờ bên kia, chân dài lấy đà, nhảy vào một cái thuyền nhỏ vừa bỏ neo, ngồi trên thuyền, chỉ thị cho người chèo thuyền mở thuyền, quay đầu còn giơ cao lên ví tiền của cô, giống như khoe ra đó là chiến lợi phẩm của anh ta.

Tề Vân Vân ngây cả người, cũng muốn xông lên cầu chặn lại một cái thuyền nhỏ đuổi theo, nhưng trên người lại không có đồng nào, chỉ đành đứng ngây ở đó giương mắt nhìn theo tên đáng ghét kia, trong lòng đã nghĩ đến cảnh không lối thoát, không có tiền cô căn bản không thể tiếp tục ở lại đây, làm sao bây giờ?

Cô vừa mỏi mệt lại khó chịu, một tay gãi ngứa, một tay lau đi mồ hôi trên trán, chịu đựng không khóc, mất hết can đảm nhìn chiếc thuyền chở tên trộm kia càng đi càng xa, không bao giờ ôm một tia hi vọng nữa, chỉ có hai chữ có thể hình dung cô lúc này, thì phải là - thực xui!

Cách đó không xa, có chiếc du thuyền lớn, một con thuyền tư nhân chở rất nhiều nam nữ chạy nhanh từ hướng ngược lại, đúng lúc qua sát bên thuyền chở tên trộm kia, có một người đàn ông thân hình cao lớn vĩ đại trên con thuyền tư nhân, đoạt được ví tiền ở trên tay tên trộm đang giơ cao, chỉ để lại tên mặt hề nổi điên ở trên thuyền. . . . . .

Cô nhìn thấy, không khỏi nức nở, ý niệm duy nhất trong đầu là, ở đây thật nhiều tên móc túi.

"A, trả ví tiền lại cho tôi!" Cô oán hận khóc.

Ngay sau đó, chuyện thần kỳ đã xảy ra, chàng trai đoạt được ví tiền của cô kia bỗng dừng thuyền lại, rồi chạy nhanh tới trước mặt cô. . . . . .

"Ví tiền này là của cô sao?"

Anh ta dùng tiếng Zehder hỏi cô; toàn bộ một đám người ngồi ở trên thuyền, cả nam lẫn nữ, trên người họ đeo mặt nạ xinh đẹp mặc trang phục thế kỷ mười tám sang trọng, cũng đều đang nhìn về phía cô.

Tề Vân Vân không hiểu được anh ta đang nói gì, chỉ nhìn thấy trên mặt anh ta đeo mặt nạ Pharaoh màu vàng, trên người là Bì Giáp Khắc làm bằng chất liệu cao cấp nhất, khố quần ngựa đen đẹp đẽ kết hợp với giày bó đen bao vây lấy đôi chân thon dài, cô không tài nào đoán ra bộ dáng chân thật ở dưới mặt nạ của anh ta.

"Nghe không hiểu tiếng Zehder sao?" Anh ta đổi lại dùng tiếng Anh hỏi cô, đứng lên, tháo mặt nạ Pharaoh xuống. . . . . .

Tề Vân Vân thoáng chốc đã quên bệnh không tiện nói ra bên hông, đáy lòng uể oải cũng đóng băng trong nháy mắt, bị khuôn mặt đẹp trai có lực hấp dẫn phương Đông và hơi thở cuồng dã phương Tây trước mắt thu hút.

Anh ta rất cao, cả người tản ra khí chất quý tộc, anh ta có một đầu tóc đen dày, con ngươi đen thần bí, thâm u, làn mi dày khẽ nhếch, môi cười như không cười, sóng mũi cao thẳng, giống như một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

"Phải . . . . . A. . . . . ." Cô dùng tiếng Anh trả lời, cũng không biết bản thân là vì chạy mà thở hổn hển, hay là vì nhìn thấy ví tiền mà hưng phấn, mà đột nhiên nói chuyện lắp bắp.

"Cô đến từ đâu?" Chàng trai kia nở nụ cười, động tác môi giống như có sức co dãn thần kỳ, nhìn qua càng thêm cực kỳ đẹp trai.

"Đài Loan." Cô trả lời một cách khô khốc, hy vọng bản thân ngừng lúng túng.

"Ừm!" Anh ta gật đầu, đổi lại dùng tiếng Trung cực kỳ lưu loát hỏi cô:

"Tôi vừa mới hỏi cô, ví tiền này là của cô phải không?"

Tề Vân Vân rung động, anh ta biết nói tiếng Trung?

"Đúng vậy! Làm sao anh biết là của tôi?"

"Bởi vì cô đang khóc."

Có sao? Cô đang đeo mặt nạ mà anh ta cũng nhìn ra được? Sờ sờ hai má không bị mặt nạ che khuất, trên đó toàn là nước mắt, thật mất mặt.

"Cầm đi! Cẩn thận một chút, cô không có bạn đi cùng sao?" Anh ta đưa ví tiền cho cô.

Tề Vân Vân cúi người nhận lấy, thật lòng cảm tạ.

"Tôi đi một mình. . . . . . còn anh vì sao có thể nói tiếng Trung tốt như vậy?"

Cô nhìn anh ta chăm chú, ở nơi sóng mắt giao nhau, không cẩn thận bị cặp mắt đen thần bí kia của anh ta làm giật mình, lập tức đứng thẳng, mặt đỏ bừng. . . . .

"Ông cố của tôi vốn là một nhà buôn hương liệu Trung Quốc, từ lâu cả nhà tôi đã di cư tới Venice kinh doanh thương mại, hiện tại tôi đang quản lí công ty thương mại của gia đình."

Tề Vân Vân nhướng cao chân mày, bắt đầu suy tư, theo cô biết Venice vốn là cửa giao thương quan trọng Trung Quốc, rất nhiều hương liệu kỳ lạ, tơ lụa, đồ sứ, đều theo hải cảng này truyền vào, các phú thương còn cố gắng đưa hàng hóa phương Đông tràn vào châu Âu. . . . . .

"Vậy nên xưng hô như thế nào với anh?"

Cô thực cảm thấy hứng thú hỏi anh ta, hoài nghi mình có ý đồ muốn "bắt tay" cùng người ta, bằng không cô hẳn là sẽ chạy lấy người, sao còn có thể đứng ở chỗ này tán gẫu không ngừng?

"Cô có thể gọi tôi là hắc bá tước, ở Venice không ai không biết tôi."

"Đây là tên tiếng Hoa? Tên mụ? Hay là nghệ danh của anh?"

Cô hỏi một cách máy móc, không bỏ qua, muốn biết cho bằng được tên thật của anh ta.

"Ưng Tư Lạc, là tên tiếng Trung của tôi." Trong đôi mắt hớp hồn của anh ta có ánh cười nhạt.

Tề Vân Vân nhìn nhìn anh ta, trong lòng ngứa ngáy, trên người anh tản ra sắc thái mê người . . . . . . Khiến cô bị mê hoặc.

"Có rảnh không? Có muốn cùng tham gia vũ hội tư nhân của tôi hay không?" Ưng Tư Lạc hỏi cô.

Nếu là phải làm bạn nhảy của anh ta, kia đương nhiên là có rảnh! Trong lòng cô đã muốn gật đầu, mặt ngoài dù sao cũng phải có chút rụt rè. . . . . .

"Tôi có thể chứ?"

"Nhiều người càng náo nhiệt, nhìn đi, bọn họ đều là bằng hữu của tôi, chúng tôi vừa dùng cơm xong, định về dinh thự mặc sức vui vẻ."

Tề Vân Vân liếc mắt một cái nhìn bạn bè của anh ta, mấy người kia từ đầu tới đuôi cũng đều nhìn cô, mà cô đột nhiên giống bị chị hai cô ám ảnh, suy nghĩ mau một phút, mới ấp a ấp úng nói:

"Lỡ như. . . . . . Tôi không biết. . . . . . đường quay về khách sạn. . . . . . Làm sao bây giờ?"

"Tôi phụ trách đưa cô trở về."

"Phục vụ" còn không tệ đâu! Hơn nữa cũng không chỉ có một mình cô tham gia, trên thuyền có nhiều người như vậy, hắc bá tước này vẫn là ân nhân thay cô đoạt lại ví tiền, nếu cô còn không đáp ứng thì cũng quá không kể nhân tình.

"Được rồi!" Cô đáp ứng.

Ưng Tư Lạc vươn một bàn tay tới, cô áy náy trong lòng đành mạnh dạn bước xuống thềm đá, đi về phía anh, nắm lấy tay anh, anh dắt cô ngồi xuống ở vị trí không có người đối diện anh.

Cô ngồi vào chỗ của mình, nhìn thẳng về phía người ta, nghĩ rằng như thế này có tính là cuộc "diễm ngộ" không?

Có thể có chuyện đặc biệt gì phát sinh hay không?

Đêm nay thật sự là một đêm mà cô không tưởng được a!

Ưng Tư Lạc cũng ngồi xuống, mang mặt nạ trở lại, nụ cười cuốn hút lập tức biến mất ở dưới lớp mặt nạ, không có ai thấy được biểu tình của anh, cũng không còn ai đoán được lúc này trong lòng anh đang nghĩ cái gì?

Anh đến tột cùng là con cừu nhỏ hiền lành?

Hay là một con sói hung ác?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện