Con thuyền chạy nhanh qua đường sông quanh co, bạn bè Ưng Tư Lạc nhiệt tình ca hát những ca khúc Latin, chàng trai ngồi ở bên cạnh Tề Vân Vân còn nhiệt tình choàng tay qua vai của cô đong đưa theo nhịp điệu ca khúc, Tề Vân Vân tuy không có hát nhưng cũng bị không khí tuyệt vời này cuốn hút, đã sớm đem buồn khổ trên đường đuổi cướp vừa rồi ném đi... một bên, cô còn thông minh thừa dịp thân thể đong đưa, mượn lưng ghế dựa cọ xát bệnh sởi trên thắt lưng, hiệu quả cực kỳ tốt.
Trong vô thức thuyền đã đến đích, thuyền bỏ neo ở trước biệt thự tư nhân của Ưng Tư Lạc, mọi người phát ra tiếng hoan hô.
Tề Vân Vân nhìn một tòa kiến trúc đồ sộ âm u màu xám đứng sững ở trước mắt có sân rộng lớn vây quanh, mọi nơi đều là âm u, cô bỗng nhiên cảm thấy lùi bước, nhìn chằm chằm vào trong cửa sổ biệt thự toàn bộ đều phát ra ánh sáng u tối mờ nhạt, vô cùng quỷ dị, nhìn mà lông tơ dựng đứng.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay gãi gãi thắt lưng, nhìn bạn bè Ưng Tư Lạc từng đôi ung dung bước lên thềm đá, trước cửa lập tức có hai gã trên mặt vẽ ngôi sao, mặc trang phục hề rực rỡ, cổ có vòng bánh lớn, đỉnh đầu đội chiếc mũ buồn cười mở cửa tiếp khách, chỉ có cô là bước đi gian nan.
Nơi này cũng có người giả hề, làm cho cô thấy cả người rất không thoải mái! Tên trộm vừa rồi cũng mang mặt nạ hề, nhưng là loại hóa trang này ở đây thật sự rất phổ biến, chỉ là cô “một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”!
"Chào mừng cô đến thăm hàn xá, mời."
Tay gãi đông gãi tây của cô đột nhiên bị cầm, quay đầu, Ưng Tư Lạc ngay tại bên cạnh cô, cách mặt nạ, cô không cách nào nhận ra biểu tình của anh là gì?
Cô cười có chút cứng nhắc, tâm run rẩy, "hàn xá" trong miệng anh ta bề ngoài xem ra thật sự là hàn khí mười phần.
"Lần này trợ lý của tôi thiết kế nơi này mang không khí khủng bố , hiệu quả xem ra cũng không tệ lắm, dù sao một năm một lần, đêm nay toàn bộ đều không cần kiêng kỵ gì. . . . . "
Giọng nói của Ưng Tư Lạc trầm thấp mê người, gợi cảm sức quyến rũ - trăm phần trăm.
Tề Vân Vân bị hơi thở nam tính đầy ma lực của anh làm cho đầu óc choáng váng, không hiểu hàm nghĩa không kiêng kỵ gì mà anh nói là gì? Là bên trong có chuyện nhi đồng không nên . . . . . . chuyện người lớn đúng không?
"Đi thôi. . . . . . Vũ hội đã muốn bắt đầu." Anh đích thân đỡ cô lên bờ.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm theo anh vào vườn, đáy lòng bất ổn, tay nhỏ bé không ngừng gãi ngứa được, phảng phất dường như dưới chân có điện, đi đường không an ổn.
Đến biệt thự, cô run rẩy bước vào bên trong, bên trong xác thực có vũ hội, nhưng là sau khi âm nhạc biến điệu thành vũ khúc Latin, một phòng lay động trong ánh sáng mờ nhạt, phóng mắt nhìn sang tất cả đều là "người mặt nạ", không ai thấy được bộ mặt đích thực của đối phương, không khí xa hoa từ từ biến hoá kỳ lạ.
Tề Vân Vân dự tính chờ một chút mới bước đi, cô không quen loại không khí này, cô thà rằng vui đùa trên đường đi náo nhiệt, hoặc là đêm nay "kết thúc công việc" sớm một chút quay về khách sạn đi gãi ngứa. . . . . .
Cái bớt của cô rất ngứa, thật khó chịu. . . . . . Tuy nhiên hắc bá tước này suất như vậy, không nắm tay cùng anh ta thực sự có chút đáng tiếc.
"Tôi. . . . . ."
Cô định trước hết hẹn Ưng Tư Lạc đi nhờ Thuận Phong thuyền của anh chạy lấy người, nhưng điện thoại của anh bỗng vang lên, anh ta lập tức cúi đầu nghe, mà không có nghe thấy lời tiếp theo của cô. Cô nhịn lại tính chờ, đợi một hồi lâu, chỉ được một câu của anh:
"Tôi xin lỗi không tiếp được một chút, cô có thể chơi tự nhiên, một lát tôi lại đến tìm cô."
Cô thật muốn xin anh đừng đi, cô muốn nắm tay anh. . . . . .
"Tôi đây đành cung kính không bằng tuân mệnh." Cô cười như không có việc gì, nhìn anh rời đi, đi lên một cầu thang lớn ở giữa đại sảnh, trong lòng rất thất vọng.
"Tiểu thư, tôi có vinh hạnh được nhảy với cô một điệu không?" Có nam khách thân thể cường tráng thấy cô một mình lại đây mời cô khiêu vũ.
Cô nghe không hiểu tiếng Latin, nhưng hiểu được "ngôn ngữ của người câm điếc", anh thực lịch sự làm lễ mời khiêu vũ, theo ngôn ngữ tứ chi mà biết ý tứ của đối phương.
Nhưng cô không có lập tức đáp ứng, ngại trên người mùi nước hoa quá nồng trên người anh ta. . . . . . Nhưng nghĩ lại không đúng a! Mục đích của cô lần này là đến thu thập nắm tay của đàn ông, làm gì lại chọn lựa như vậy, không phải tự nhiên bỏ qua cho cơ hội bắt tay sao? Cố mà làm, cô gật đầu.
Nhảy, nhảy, cô bị mùi nước hoa của anh ta "hun" đến nỗi khứu giác đều sắp xảy ra vấn đề, may mắn lại có người khác mời khiêu vũ, là một chàng trai tái nhợt, vươn bàn tay tái nhợt về phía cô, cô lại miễn cưỡng đáp ứng, thật vất vả lại khiêu vũ xong một bài. . . . . .
Lại tới nữa một cái mặt nạ đầu heo, hình thể tròn vo, cô khóc không ra nước mắt khiêu vũ cùng anh ta, hối hận tới nơi này, đổi bạn nhảy giống như đang chạy trốn. . . . . Nếu không phải vì bắt tay, cô sẽ không cắn răng nhảy tiếp đâu.
Nói cũng kỳ quái, cô vốn tuyệt không để ý mình nắm là tay ai, dù sao đội mặt nạ ai cũng nhìn không thấy nhau, ai cũng sẽ không nhớ rõ đối phương, nhưng là từ khi hắc bá tước kia xuất hiện, cô đột nhiên trở nên soi mói, cô đột nhiên có phát hiện trọng đại!
Đàn ông kỳ thật không phải toàn một bộ dáng, bọn họ cũng có cao thấp mập ốm, đẹp trai hay khó coi, làm người ta buồn nôn hay làm người ta mặt đỏ tim đập khác nhau. . . . . .
Kỳ quái, thực rất kì quái! Cô làm sao có bản lĩnh công nhận xét đàn ông?
Đều do hắc bá tước kia, là anh ta rất thu hút, giống như ngôi sao sáng chói, làm người ta nhìn mà hô hấp nhanh hơn, tim đập gia tốc, người khác so sánh với anh đều biến thành tảng đá ảm đạm.
Anh ta rốt cuộc là đã chạy đi đâu?
Cô cũng rất muốn cẩn thận thu thập nắm tay của anh ta nữa. . . . . . Tuy nói ở trên thuyền đã nắm qua hai lần, nhưng vẫn còn chưa đủ, tốt nhất anh ta có thể lại tháo mặt nạ xuống, cho cô nhìn lại khuôn mặt đẹp trai đó, vậy chuyến đi này thật sự không tệ . . . . . .
Lòng tham nha! Đôi mắt cô lóe sáng ở dưới mặt nạ, lặng yên nhìn về phía thang lầu, thật là chờ mong anh xuất hiện a. . . . . .
Biệt thự lầu 3
Ưng Tư Lạc tháo mặt nạ, bước đi trên hành lang dài, đột nhiên đẩy ra một cánh cửa, trong phòng có một người cao gầy đang chờ, người nọ mặc áo bành tô vừa người, đội mũ phù thủy, đeo mặt nạ hề, làm ra tư thái đẹp trai - chân đạp ở trên ghế.
"Người" này . . . . . . Đúng là người mới vừa rồi gọi điện thoại nói muốn gặp anh.
"Anh hai thân ái, anh có vừa lòng với kiệt tác đêm nay của em không?"
"Người" này gỡ xuống mũ phù thủy chóp cao trên đầu, để rớt xuống một đầu tóc dài đỏ xinh đẹp, tháo mặt nạ trên mặt xuống, hé ra gương mặt cô gái bướng bỉnh triển lộ ra hoàn toàn.
"Ưng Tiểu Kì, em cũng đã mười tám tuổi, đã là người lớn, hàng năm đều chơi một trò giống nhau, có thấy nhàm chán hay không?"
Ưng Tư Lạc trừng mắt nhìn em gái ruột, mở miệng mắng, trong mắt có lửa giận, cũng có bất đắc dĩ, anh ngồi vào ghế, suy nghĩ xem nên xử trí cô như thế nào, hành vi quấy nhiễu này của cô đã khiến anh cảm thấy không chịu nổi.
Kỳ thật cái người đoạt túi của Tề Vân Vân ở trên quảng trường kia, chính là vị em gái không chịu quản thúc cả gan làm loạn này của anh, cô nữ giả nam trang gây ra hành vi phạm tội, là vì dụ con gái nhà người ta tới đây . . . . . .
"Chẳng lẽ em giúp anh tuyển bao nhiêu ‘chị dâu’, anh chưa từng để một ai vào mắt sao?"
Ưng Tiểu Kì cười hì hì ngồi vào bên cạnh anh hai, thân mật ôm cánh tay anh làm nũng.
"Bạn bè nữ của anh có cả đống lớn, nếu không có một người bạn gái làm sao được? Em đương nhiên muốn thừa dịp này làm thật tốt trách nhiệm của một người em gái rồi! Cho dù là ở cùng vị ‘chị dâu’ kia một đêm, chuyện cũng không thể chắc chắn mà!"
"Em tốt nhất đừng có nhiều chuyện, lỡ như đụng phải người có bản lĩnh, bị nắm đến chỗ cảnh sát cũng có ngày."
Ưng Tư Lạc đối với trò đùa của em gái tuyệt đối không dám gật bừa.
"Anh, em đã làm liên tục ba năm cũng chưa từng thất bại, hơn nữa nếu anh không đồng ý, vì sao năm nào cũng đều ra tay giúp các cô ấy?" Ưng Tiểu Kì quay lại nói móc anh hai.
"Anh cũng không phải là giúp người ngoài, là sợ em gây chuyện, lấy cướp bóc làm trò chơi, hơi quá đáng." Ưng Tư Lạc biểu tình nghiêm túc, "cố gắng" làm ra vẻ nghiêm khắc nhất, làm cho đứa em không biết tốt xấu này biết anh thật sự tức giận!
"Em mặc kệ, em cứ thích chơi như vậy, hiện tại lôi người làm ra, cho dù anh có làm rõ ràng, vạch trần em ra, em cũng không tin anh sẽ không có việc gì. . . . . ." Ưng Tiểu Kì cười mỉa.
"Làm càn!" Ánh mắt Ưng Tư Lạc phát lạnh, nếu là người thường nhìn thấy sẽ sợ tới mức hồn bay phách lạc, nhưng ở trước mặt em gái của anh lại hoàn toàn. . . . . . vô dụng. . . . . .
"Anh, anh chỉ biết nói mỗi một câu này, thật lỗi thời, anh cũng có thể sửa từ ngữ lại, nói thả năm, thả sáu a!" Ưng Tiểu Kì chính là thích nói những lời nói dí dỏm chọc anh hai.
Ưng Tư Lạc không ngừng vuốt tóc, không cho em gái nhìn thấy dáng vẻ thiếu chút nữa cười ra tiếng của anh, thẳng thắn mà nói đối mặt với em gái bảo bối không thể mắng lại không trừng phạt được này, anh thật đúng là không có cách nào, chỉ mong cô đừng chọc ra phiền toái anh đã rất cám ơn trời đất.
Quay đầu lại đối mặt với cô, anh lại cứng rắn làm ra vẻ lạnh lùng, lớn tiếng trách cứ:
"Nếu không phải ba mẹ quay về Trung Quốc định cư, đem em giao cho anh, anh thật muốn đăng báo cho em trở thành đồ bỏ!"
"Anh mới không làm thế đâu! Em biết anh hai hiểu em nhất, cho nên a! Em mới vì ân tình nuôi dưỡng của cha mẹ mạo hiểm sinh mạng, bất chấp nguy hiểm cũng muốn giúp anh tìm một người bạn gái đó. . . . . ."
Ưng Tiểu Kì đem tội mình phạm đi nói thành hợp lý hoá, giống như kẹo dính quấn quít lấy hắn nói:
"Trước kia anh cũng không thích người em chọn, năm nay anh cứ thử xem đi! Em ở cửa hàng cho thuê lễ phục bên cạnh quảng trường đã nhìn thấy bộ dáng thực của cô ấy, bộ dạng rất không tệ, liền chọn cô ấy, em còn đi theo đến khách sạn Thánh Triết chỗ cô ấy ở đó! Cô ấy thế nhưng lại đến một mình nga!" Cô mãnh liệt đề cử.
"Thử cái gì?" Ưng Tư Lạc có chút không kiên nhẫn gầm nhẹ.
"Thử kết giao! Nói không chừng hai người thử làm quen còn có thể tiến xa đến giai đoạn yêu nhau."
"Anh, vậy anh sẽ tiễn cô ấy về khách sạn, em tốt nhất đừng làm như vậy nữa." Anh cốc đầu em gái một cái.
"Đừng thế mà!" Cô thỉnh cầu tha thiết.
"Không thương lượng." Ưng Tư Lạc sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đứng lên khỏi ghế.
Ưng Tiểu Kì cũng đứng dậy, bắt lấy cánh tay anh trai không buông tha: "Bằng không chúng ta đánh cuộc đi."
"Đánh cuộc gì?" Ưng Tư Lạc nhíu mi.
"Cược nếu em có thể giữ cô ấy lại giúp anh. . . . . . Vậy anh phải quen với cô ấy."
"Em trăm ngàn lần không được làm bậy nữa, cô gái đó giơ tay nhấc chân rất giống con khỉ nhỏ, gãi đông gãi tây, giống như trên người có sâu, anh không thích." Anh gỡ tay em gái ra.
"Nhưng anh vẫn chưa thấy qua mặt đáng yêu của cô ấy, làm sao có thể nói không thích?"
"Bề ngoài đẹp mặt không có tác dụng gì, đừng tìm anh đùa giỡn." Anh răn dạy em gái sau đó phẩy tay áo bỏ đi, đóng sầm của lại.
"Ai nói hả?" Ưng Tiểu Kì chu miệng lên, cô không sợ cố gắng đe dọa của anh hai, cô rất rõ ràng anh hai kỳ thật thật tính tình hiền lành sáng sủa, nếu không vì vị hôn thê Trác Kha Nhi qua đời, anh cũng sẽ không tránh xa phái nữ từ lúc đó.
Nhà họ Trác cùng nhà họ Ưng năm đó cùng di dân đến Zehder, hai nhà không chỉ lui tới ở phương diện buôn bán, Trác Kha Nhi cùng anh hai Ưng Tư Lạc vẫn là cùng trường học từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, hai người yêu nhau nhiều năm, có thể nói là môn đăng hộ đối, trời cho lương duyên,