Đài Bắc, ba năm sau.
Tề Vân Vân mặc một bộ trang phục gọn gàng, tâm tình không tệ đến công ty bảo hiểm Tề thị, giao kế hoạch công việc tuần sau cho người lãnh đạo trực tiếp, cha của cô.
"Biểu hiện không tệ, con gái, con phải không ngừng cố gắng, vị trí này của cha tương lai sẽ giao cho con." Tề Vân Hải ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, xem qua đề án con gái đưa tới, ước chừng đều là trên trăm vạn Đài tệ.
Hai vai Tề Vân Vân dương dương tự đắc, cười đến thực kiêu ngạo, đây là do cô phí hết tâm tư, phát huy ba tấc lưỡi của mình thuyết phục rất lâu mới đổi lấy được.
Cô đi làm ở công ty của cha, lăn lộn suốt một năm, thành tích cũng không kém, đã lên tới chức vị chủ nhiệm; hơn nữa trong một năm qua nam khách hàng bắt tay với cô cũng đếm không hết, chuyện bệnh không tiện nói ra trên người sớm đã là quá khứ, bây giờ cô ngày ngày trải qua vô cùng tự do tự tại, căn bản không có những thứ kia làm phiền.
Vốn là cô muốn đi thi hướng dẫn du lịch, nhưng cha mẹ lại vội vã đào tạo ra một người nối nghiệp tương lai cho công ty bảo hiểm từ ba chị em cô, hai chị cô lại căn bản không có chút hứng thú nào đối với nghề bảo hiểm, trốn trốn, chạy chạy, cũng chỉ còn dư lại cái người thất nghiệp duy nhất là cô.
Cha cô nhìn trúng tính bướng bỉnh lương thiện lại có mồm miệng lanh lợi biết đường tiến thối của cô, cho là cô rất có thiên phú làm nhân viên bảo hiểm, vì vậy cô bất đắc dĩ trúng tuyển trở thành người nối nghiệp được chọn.
Mà cô dù sao cũng là nhàn rỗi, liền bị động đi thi tuyển chọn, kỳ tích lại thi đậu sau đó thuận lợi vào công ty của cha đi làm!
"Cha, cha nói tương lai là lúc nào? Ngày mai hay là ngày khác vậy?" Cô ngồi lên trên tay cầm cái ghế của cha mình ôm cổ ông hỏi, dáng vẻ không đợi được mà muốn cướp chỗ cười âm hiểm.
"Nhìn năng lực của con, xem chuyến đi này của chúng ta, người nào nhận nhiều hợp đồng, làm được lâu, có kiên nhẫn cùng nghị lực chính là người thắng sau cùng." Tề Vân Hải vỗ vỗ tay của con gái nói:
"Con rất thích hợp làm ngành này, nhưng vẫn cần rèn luyện nhiều hơn."
"Cũng chính là nói không phải gần đây là được." Tề Vân Vân buông cha ra, cảm thán chẳng qua cha chỉ là thuận miệng nói mà thôi!
"Muốn ngồi lên vị trí giám đốc như vậy sao?" Tề Vân Hải nghiêm túc hỏi.
"Uy phong mà!" Tề Vân Vân thuận miệng nói một chút định trêu chọc cha cô mà thôi, thật ra thì cô cũng không có hoài bão lớn lao gì, cho nên vị trí giám đốc này có cũng được mà không có cũng không sao.
"Tốt!"
Tề Vân Hải cho là con gái tràn đầy ý chí phấn đấu giống ông, âm thầm cho cô thêm điểm ở trong lòng, cho là mình không có nhìn nhầm, Vân Vân mặc dù là con gái nhưng lại không thua đấng mày râu chút nào, rất có chí khí.
"Như vậy đi! Muốn uy phong, có thể... Đi thử vụ này một chút." Ông hơi suy tư, mở máy vi tính lên muốn con gái nhìn sang.
Tề Vân Vân nhìn qua... Đi xem, trong máy vi tính là về thông tin Ưng thị muốn tới Đài Loan mở chi nhánh, "Ưng thị ".
Cảm giác, giống như đã nghe qua ở đâu đó...
"Con gái, nếu con có thể kí được hợp đồng với công ty Ưng thị, cái chỗ ngồi này sẽ là của con, cha lấy được một tin tức, Ưng thị là một tập đoàn xuyên quốc gia, đến mở công ty chi nhánh ở Đài Loan, chủ yếu nhất chính là bọn họ có thuyền hàng hải vận cùng với máy bay không vận, số tiền bảo hiểm hết sức khả quan."
"Chủ tịch Ưng thị có phải họ Ưng hay không?" Đáy lòng Tề Vân Vân mơ hồ... có một cỗ xúc động mãnh liệt, cô rất muốn biết cái công ty Ưng thị này, cùng với cái người họ Ưng tên Tư Lạc trong lòng cô có chút liên hệ nào với nhau hay không?
"Người phụ trách tên Ưng Tư Lạc, ở châu Âu, mấy ngày nay anh ta cũng đã tới Đài Loan." Tề Vân Hải quen biết rộng, sớm đã có bạn bè trong giới vận tải đường thuỷ tiết lộ tin tức cho ông.
Tề Vân Vân ngơ ngẩn, thật là công ty của Ưng Tư Lạc... Cô cả đời cũng sẽ không quên chàng trai từng có "duyên một nụ hôn" với cô đó, nhớ lại ba năm trước đây ở cái lễ hội Venice mặt nạ khó quên đó, bọn họ lấy một nụ hôn đạt thành hiệp nghị, cô đồng ý giữ bí mật, không nói ra ngoài tội mà em gái anh ta phạm...
Cái hôn đó khiến cô sa vào điên cuồng mê luyến anh, khó khăn chia lìa, hồi tưởng lại vẫn làm tim cô đập nhanh đến ngón chân phát run, đêm đó là cái đêm đẹp nhất trong đời của cô, vốn dĩ cô còn tưởng rằng sẽ cùng cùng anh trải qua tình một đêm, đáng tiếc vết đỏ bên hông cô bỗng dưng làm loạn, làm hại nhiệt tình ôm hôn của cô ngưng hẳn, cô gãi đông gãi tây, vẻ mặt đau khổ đẩy anh ra, không khí lãng mạn hoàn toàn bị phá hư, đáy lòng đại thầm than đáng tiếc.
Anh lúc đó còn lo lắng hỏi cô: "Em có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Do cơ thể mẫn cảm... Không có gì..." Cô đành lúng túng che giấu sự thật bản thân bị nguyền rủa, chỉ sợ hù dọa anh.
Sau đó anh tự mình đưa cô trở về khách sạn, hai người đơn độc ngồi trên thuyền nhỏ Gondola, bọn họ không có nói chuyện với nhau, nhưng cô nhớ ánh mắt của anh nhìn cô giống như đang nói... Anh không hối hận vì đã hôn cô...
Sau khi lên bờ, anh đi bộ cùng cô trở về khách sạn Thánh Triết, ở cửa khách sạn, cô nói lời từ biệt với anh, giả bộ không để ý phất tay, trực tiếp vào khách sạn, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến đang đục khoét, thật là muốn quay đầu lại liếc anh một cái nữa, cũng thật muốn biết sau khi anh đi có từng quay đầu lại nhìn cô?
Cô không có làm như vậy, để lại cho mình một nỗi tiếc nuối thật sâu, bắt đầu từ ngày đó, lòng cô vẫn luôn bị anh chiếm cứ, cô yêu anh say đắm.
"Nhìn con thất thần kìa, thế nào?" Tề Vân Hải nhìn con gái cũng không nhúc nhích, vỗ vỗ gò má của cô.
Tề Vân Vân thở hổn hển, con ngươi đờ đẫn bắt đầu vòng vo xoay chuyển, rất đứng đắn nhìn về phía cha:
"Con... Là đang suy nghĩ chiến lược! Suy nghĩ xem làm thế nào lấy được hợp đồng này."
Tề Vân Hải thật muốn ôm con gái hôn một cái, cô còn hăng hái hơn so với tưởng tượng của ông, nhưng ông cũng không thể không nói cho cô biết nghé con mới đẻ này, còn có thật nhiều đối thủ lợi hại tồn tại...
"Thành thật mà nói, con gái à, cái này không có dễ dàng như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty bảo hiểm quy mô hơn so với chúng ta chờ nhận bảo hiểm của công ty anh ta, hơn nữa công ty chúng ta cũng có rất nhiều nghiệp vụ viên đứng đầu đã ở chú ý tới hợp đồng này."
"Nga... Có khó khăn như vậy sao?" Tề Vân Vân trong tiềm thức không cho là như vậy, cô có dự cảm, chỉ cần gặp lại được Ưng Tư Lạc, hợp đồng bảo hiểm nhất định có thể ký được, ít nhất anh sẽ để cho cô một chút cảm tình đi! Năm đó cô cũng lấy một cái hôn khiến anh khó hiểu...
Nhưng là, lấy được hợp đồng bảo hiểm đối với cô mà nói căn bản là "thuận tiện", quan trọng nhất là, cô rất muốn gặp anh... Anh làm tim cô đập nhanh, làm cho cô vương vấn, rất nhiều lần cô xúc động muốn đi Venice một lần nữa, tạo cho mình một cơ hội đến gần anh, nhưng cô vẫn không có công việc, cũng không thể để cho cha mẹ lại lo lộ phí cho cô nữa.
Cô vẫn luôn giữ Ưng Tư Lạc ở trong lòng, để cho anh giống như một giấc mơ không thành sự thật, nhưng vẫn là một giấc mơ đẹp, chỉ cần nghĩ đến anh, sinh mệnh của cô liền phảng phất trở nên vô cùng đặc sắc...
Tề Vân Hải thấy con gái lại thất thần, vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: "Thoạt nhìn con thực sự nghiêm túc muốn lấy được hợp đồng bảo hiểm này, rất tốt, nhưng vẫn nên làm theo khả năng, không lấy được chúng ta cũng không có tổn thất gì."
Tề Vân Vân hít sâu, tự tin mười phần vỗ vỗ vai cha: "Cha chờ xem đi! Con nhất định lấy được hợp đồng bảo hiểm trở về cho cha, gọi công nhân làm vệ sinh trước hết lau chỗ ngồi của cha đến khi sáng như tuyết rồi đánh bóng, chờ con trở lại ngồi." Cô khoe khoang khoác lác.
"Nắm chắc như vậy sao, vậy con cứ đi thử một chút đi!" Tề Vân Hải cười to, hết sức coi trọng con gái, nhưng công ty thương mại Ưng thị là công ty siêu cấp lớn, không phải là dễ dàng giải quyết như vậy, mục đích ông nói cái tin tức này cho cô, chủ yếu là hi vọng cô đi xông xáo thu lấy nhiều kinh nghiệm, có nhiều lợi ích đối với cô.
"Phải." Tề Vân Vân cúi xuống in tài liệu trong máy vi tính của cha ra, trở lại chỗ làm việc của mình nghiên cứu.
Ở cái khu vực làm việc này của cô, các đồng nghiệp đều có bàn làm việc và đường điện thoại riêng, vì khách hàng, vì tiền thưởng bình thường trong lúc làm việc vẫn thường trong tối ngoài sáng cạnh tranh lẫn nhau, chỉ có cô không giống vậy tất cả cố gắng cũng là vì để cho thời gian trôi qua, dù sao một ngày nào đó cô cũng sẽ lên làm giám đốc.
Nhưng hôm nay không giống nhau, cô muốn tích cực cố gắng vì mình, cô muốn gặp được Ưng Tư Lạc, xem anh có còn nhớ cô hay không? Giữa bọn họ có thể tiếp tục hay không?
Người nào có thể nói cho cô biết, hiện tại anh đang ở đâu? Anh ở trong nhà hàng kia?
Đúng lúc cô có thể đường hoàng giơ cờ hiệu đến bàn hợp đồng bảo hiểm, tuyệt không vô cớ đi gặp anh.
Cô ngồi trên ghế con, cầm cây viết gõ đầu mình, suy nghĩ nhạy bén lập tức sửa sang lại, loại bỏ, có một người có thể tuyển chọn xuất hiện ở trong đầu cô... Không phải là chị hai thân ái của cô sao? Chị hai là đầu bếp nhà hàng ở khách sạn lớn cấp năm sao Zehder, lấy quan hệ của chị hai nói không chừng có thể liên lạc với những bạn bè trong nhà hàng khác, thu thập được tình báo về Ưng Tư Lạc ...
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng còn không nhiều lắm, gần trưa rồi, không bằng cô đi một chuyến đến nhà bếp khách sạn của chị hai nhờ cậy, thuận tiện ăn no nê.
Cô mang ví da lên nói đi là đi, vừa đi còn không quên gọi điện liên lạc trước với chị hai: "Chị, giúp em một chuyện, em muốn tìm một người tên Ưng Tư Lạc, tới từ Venice... Còn có giúp em lấy tờ khuyến mãi cho nhân viên, em sẽ đi tới chỗ chị ăn cơm ngay bây giờ, có thể khuyến mãi bớt..."
Bên trong nhà hàng khách sạn lớn Zehder,.
Tề Vân Vân ăn mặc trang điểm đẹp đẽ vừa đến, chị hai Tề San San lập tức nhắn tin cho cô:
"Phiếu khuyến mãi em muốn chị để ở quầy trong nhà hàng, em tìm chị coi quầy hỏi là được, bọn chị ở phòng bếp bận rộn đến chóng mặt, cái đầu bếp mới tới đó hình như có dính líu tới bang phái nào đó, thật không nên chọc, lại thích quát người, chị không thể đi ra, nhân vật Ưng Tư Lạc đó chị sẽ lưu ý giùm em, chị có mấy chị em học cùng khóa ở nhà hàng khác, có tin tức về nhà sẽ nói cho em biết..."
Tề Vân Vân rất vui vẻ vì chị hai đồng ý giúp cô, mặc dù chị hai bình thường làm việc rất chậm, nói chuyện cũng chậm hiểu, nhưng vào lúc này lại lưu loát cho cô đáp án, bây giờ thật tốt quá.
Cô theo chỉ dẫn của chị hai tới trước quầy lấy phiếu ưu đãi, rồi đến nhà hàng ăn no bụng, thừa dịp ăn cơm, cô còn phải nghiên cứu công ty của Ưng Tư Lạc một chút nữa, nếu có thể “tóm” được cơ hội gặp anh, lúc nói chuyện mới có cái mà trả lời.
Phục vụ dẫn cô đến chỗ dành cho một người ngồi, chọn cơm sườn lợn rán chưng sữa cách thủy, canh bí đỏ nấu đặc cùng với đồ uống...
Trong nửa giờ chờ món ăn đưa lên, cô đã xem xong tài liệu về Ưng thị, có chi nhánh công ty thương mại trên toàn cầu, bao gồm thuyền hàng hải vận và máy bay vận tải không vận Ưng thị đều có, quả thật là công ty lớn rất có thực lực, phí bảo hiểm sẽ rất khả quan.
Phục vụ đưa tới thức ăn đã chọn lên, cô mới cẩn thận dời tài liệu đến ‘nơi an toàn’ cạnh bàn, để tránh bị dơ, dù sao chuyện cho tới bây giờ, trước hết vẫn phải lấp đầy bụng, chờ tin tức tốt xuất hiện.
Một phen giải quyết tất cả thức ăn, cơm no trà đủ rồi cô bắt đầu vừa bưng thức uống lên uống, vừa nhìn bản đồ không vận của Ưng thị, bỗng nhiên bên tai nghe có người nói tiếng Latin, âm thanh không lớn nhưng âm sắc trầm thấp, hùng hậu có lực, thuộc về phái nam...Không để ý nghiêng đầu qua xem, lập tức giật mình ba giây, nhanh chóng cúi đầu, nháy mắt mấy cái... cô nhìn thấy!
Là Ưng Tư Lạc! Anh đang ở cái vị trí gần bên cạnh cô kia, đang chọn món ăn...
Thật là thật trùng hợp, nếu lần đầu tiên gặp nhau ở Venice coi như là trùng hợp, vậy lần thứ hai gặp nhau nữa chính là do ông trời tác hợp! Cô vui sướng đến nỗi tim cũng sắp nổ tung, nín thở lại lặng lẽ liếc anh một cái, anh vẫn giống như cái đêm ba năm trước, đẹp trai như vậy, có sức quyến rũ như vậy, bất kỳ chàng trai nào so sánh với anh cũng trở nên mờ nhạt...
Cô thu hồi ánh mắt lại, hít sâu mấy cái, cười khẽ suy tư, cô muốn dùng phương thức tự nhiên một chút hấp dẫn sự chú ý của anh, ngón tay động một chút vào cái thìa ở trên bàn, để cho nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang "Leng keng" giòn giã, cô cười trộm, lần này anh nhất định cũng phát hiện sự tồn tại của cô đi! Nâng lên mặt chớm hồng nhìn về phía anh...
Nụ cười của cô cứng đờ, anh không có phát hiện ra cô, anh đang quay mặt qua chỗ khác, ngẩng đầu nhìn một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt cô gái kia bình tĩnh, nở nụ cười đẹp đẽ, sóng mắt mê người, dùng tiếng Latin lưu loát nói chuyện với anh ...
Tề Vân Vân kinh hãi, cô biết cô gái kia tên là Canh Phương Úc, là một đồng nghiệp nghiệp vụ viên bảo hiểm đứng đầu, tin đồn nói cô ta vì bảo hiểm ước sẽ luôn luôn không chừa thủ đoạn nào, lợi dụng bề ngoài xinh đẹp của mình, rất nhiều ông chủ cũng quỳ gối ở dưới vẻ đẹp của cô mà ngoan ngoãn ký vào hợp đồng, hôm nay thấy người thật của cô ta, quả nhiên danh bất hư truyền, là một thục nữ tóc dài phiêu dật, khí chất siêu phàm tự tin.
Lần này cô xem ra không có chút hi vọng nào, nhìn Ưng Tư Lạc vẫn đang nhìn chằm chằm Canh Phương Úc không thôi, thật lâu cũng không có xoay người lại, thảo luận hết sức ăn ý, cô có dự cảm, lần này mình sẽ nếm mùi thất bại, cô gái này nhất định là kình địch của cô, nói không chừng sẽ vì bảo hiểm sẽ thừa dịp đêm tối gió lặng mê hoặc Ưng Tư Lạc...
Trong lòng Tề Vân Vân khổ sở, muốn cô trơ mắt nhìn người mình yêu bị cướp đi, lòng của cô thật là đau!
Nếu là không lấy được hợp đồng còn chưa tính, không muốn vị trí giám đốc của cha cũng không quan hệ, nhưng cô muốn Ưng Tư Lạc...
Ai! Cô nói muốn thì sẽ được sao? Anh không phải là một viên kẹo, anh là người đàn ông xuất sắc, cõi đời này không chỉ có một mình cô mơ ước "sắc đẹp" của anh