Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Hắc Bá Tước Vui Vẻ


trước sau

Trong phòng tổng thống thật yên tĩnh, sau khi toàn bộ khách khứa rời đi, nơi chốn cũng dọn dẹp chỉnh tề sau, đầu bếp và tất cả phục vụ đồng loạt ra ngoài; đúng lúc Ưng Tư Lạc cần Tề Vân Vân giúp một tay sửa sang lại hành lý nên giữ cô lại, không có ai nghi ngờ gì.

Lúc này Tề Vân Vân và Ưng Tư Lạc đang đơn độc ở trong vườn hoa riêng, bên ngoài phòng cô vẫn mặc trang phục phục vụ, mà anh cởi áo khoác tây trang ra, ăn mặc nhẹ nhõm, hai người dựa vào lan can, trên tay bưng trà nóng, mặc dù chỉ là trà túi trong phòng cung ứng, nhưng ngửi kĩ lại có một mùi vị ngọt ngào khác biệt.

"Anh xem, sao thật là sáng." Đời này Tề Vân Vân chưa nói qua lời nào buồn nôn như vậy cả, đều do không khí này quá romantic, làm hại cô không tự chủ cũng học tập nữ nhân vật chính trong kịch nói như vậy.

"Em mới là sáng nhất không phải sao." Ưng Tư Lạc quay đầu liếc về phía cô bên cạnh, đem ly trà đưa đến bên mép, nếm hớp trà.

Cô thật thích so sánh này của anh, cũng thích anh nhìn cô. Cô đang nhìn bầu trời, thỏa mãn than nhẹ, hưởng thụ thời khắc gặp lại ấm áp với anh, dư quang từ khóe mắt lặng lẽ nhìn gương mặt anh tuấn như thần chậm rãi nhích lại gần hơi thở, phái nam mê người thật là gần, gần đến mức cô có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của anh, đoán được anh muốn hôn mình...

Cô nhẹ nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại theo cảm tính, ăn ý chờ đợi nụ hôn của anh phủ xuống.

Môi nóng rực của anh đặt lên môi cô, động tình khẽ hôn, tiếp xúc dịu dàng đã lâu này, kích động hai trái tim.

"Tha thứ cho anh... không kìm hãm được." Gò má thô ráp của anh xoa xoa gò má tươi đẹp như quả táo của cô, ôn nhu hỏi:

"Nói cho anh biết, mới vừa rồi anh ôm em, tại sao em lại khóc?"

Tim cô run rẩy, gò má thật là nóng, tâm hoảng hốt, rồi lại không quên trêu chọc hắn.

"Bởi vì... anh ôm quá dùng sức không phải sao!"

"Có thật không?" Anh lập tức đứng thẳng thân thể, tin là thật hỏi.

Cô bị ánh mắt chứa chan tình cảm của anh làm rung động, không thể không thu liễm tính tình bướng bỉnh.

"Lừa gạt anh thôi!"

"Vậy thì vì cái gì đây?"

"Em là thật là vui, vì anh cũng chưa quên em, khiến em ngoài ý muốn, em luôn luôn nghĩ tại sao có thể như vậy chứ!"

"Trên người em có loại ma lực, để cho anh không quên được em."

Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt giống như đêm khuya u tĩnh nhìn anh, cô làm sao có thể có cái ma lực gì đây? Có ma lực người là anh mới phải a... Khó trách người ta nói tình nhân Latin đúng đắn nhất, công lực nói chuyện yêu đương của anh là đủ để mê hoặc tâm nho nhỏ của cô...

"Nói cho anh biết nguyên nhân thực sự em chưa quên anh..." Giọng nói thuần hậu giống như dòng điện xuyên thấu lòng của cô.

Cô mê mang, nói ra tâm sự.

"Nụ hôn của anh... để cho em yêu anh..."

Ưng Tư Lạc nhiệt liệt nhìn cô, cái ly cầm trên tay đặt ở trên lan can, cũng lấy xuống cái ly trên tay cô để xuống, bàn tay cầm tay nhỏ bé của cô, kéo vào trong ngực, ôm cô thật chặt, anh không có mở miệng, không nói gì nhưng tình cảm tự nhiên lộ ra.

Cô rung động, cô có thể cảm nhận được anh cũng có tình yêu giống nhau đối với cô...

"Cùng anh lui tới, làm bạn gái của anh... Được không?" Anh hỏi.

Đáy mắt cô bỗng có một cỗ nóng ướt tràn ra, bình thường cô rất sáng sủa, cũng không đa sầu đa cảm, nhưng cô hiện tại lại thật là muốn rơi lệ.

"Được." Trừ câu trả lời này, không có câu nào khác có thể thay thế.

"Có phải anh nói cái loại yêu xa, ngày ngày viết e-mail, lên net nói chuyện phiếm hay không?" Nước mắt cô rơi xuống,

Anh lắc đầu, nhìn cô chăm chú thâm tình, vươn ngón tay vuốt nước mắt cô."Đừng nói anh chỉ có thể thấy em từ trong máy vi tính, quá tàn khốc."

"Nhưng mà anh ở tận Venice, còn em ở Đài Loan, giữa chúng ta có khoảng cách." Cô sợ hãi đưa tay dán trên ngực anh, phát hiện tim của anh nhảy thật cuồng loạn.

"Đưa đến em Venice, không cần làm việc nữa..." Anh không đành lòng thấy cô làm loại công việc hầu hạ người này ở trong nhà hàng.

Cô nghi ngờ hỏi: "Nhưng là em phải ăn cơm, cũng cần chỗ ở."

"Thì ở nhà anh."

Cô suy nghĩ một chút, giống như có chút không đúng lắm... “Không phải là anh thương hại em làm phục vụ, muốn nuôi em đi?"

"Anh không muốn để cho em tiếp tục làm loại công việc hầu hạ người này."

Cô nhẹ nhàng rút tay lại, lui ra từng bước, hiểu lầm này cũng quá lớn rồi, cô làm phục vụ hoàn toàn chỉ là vì muốn biết rốt cuộc anh có quên cô hay không, chẳng qua là một cuộc thử nghiệm mà thôi! Cô không muốn anh thương hại mình, cô cũng không phải là sủng vật, có thể để cho anh mua về nhà cưng chìu, hơn nữa lỡ như có một ngày anh không còn yêu cô? Một cước đạp cô trở về Đài Loan là được sao?

Không được, cô không thể đồng ý cùng anh đi xa đến Venice, tương lai cô còn phải tiếp nhận vị trí của cha, làm sao có thể cùng anh đi? Cô thà rằng lưu lại những kí ức tốt đẹp lúc trước để nhớ lại, cũng không thể bị tình yêu xông cho lú lẫn.

"Được không?" Anh nóng nảy hỏi, hi vọng cô đồng ý, lúc này trong thư phòng bên trong phòng truyền tới chuông điện thoại, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng cắt đứt lý trí của cô, cô lâm vào tình trạng giãy giụa giữa vũng bùn...

"Anh đi nhận điện thoại một cái, em ở yên chỗ này đừng đi..." Ưng Tư Lạc hai tay đè thấp, lấy tay ý bảo cô cần phải chờ anh.

“Được." Cô thấy anh để ý mình như vậy, trong lòng có ngàn vạn khổ sở.

"Em sẽ không tự nhiên biến mất, nhất định chờ anh." Cô cười nhạt, anh mới an tâm tránh ra.

Cô ở lại vườn hoa, cũng không biết nên nói thế nào mới không làm anh tổn thương, sâu u trong ánh mắt anh lộ ra một cỗ hiu quạnh làm người ta đau lòng như siết chặt lòng của cô, hại cô cho dù nhìn một chút tim cũng đau, cô không hiểu người đàn ông thành công trong sự nghiệp giống như anh, tại sao lại quan tâm cô như thế, cái này không đúng tý nào, sao lại yêu người nghịch ngợm gây sự như cô vậy?

Nhất là bình thường ý tưởng của cô đặc biệt nhiều, nhưng mà hiện tại ý tưởng gì cũng không nghĩ ra được.

Cô vừa thong thả bước đi, vừa nghĩ tới nên nói như thế nào mới đủ uyển chuyển lại không làm tổn thương người khác, điện thoại di động ở trong túi bỗng rung lên, cô móc ra nhìn, là chị hai điện tới, cô đảo ống nghe nhỏ giọng hỏi: "Chị hai, chuyện gì?"

"Em gái... Nguy rồi! ... Hôm nay một người ban phục vụ đến phòng giặt quần áo lấy đồng phục... Phát hiện đồng phục không thấy... Có thể là món mà chị trộm... Em mau cởi ra... Chị còn phải đưa trở về." Chị hai nhà họ Tề từ trước đến nay luôn là chậm rãi một lần gấp gáp này, giọng nói so với khóc còn khó nghe hơn.

"Chị hai, trước đừng hoảng hốt, chị đang ở đâu?" Tề Vân Vân đang rầu rĩ vì không có ý tưởng, lại bị chị hai ảnh hưởng, cũng luống cuống theo.

"Chị đang ở ngoài cửa phòng tổng thống... Năn nỉ em mau cởi ra để cho chị còn cầm đi... Ăn cắp trong nhà hàng không phải chuyện đùa...nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi việc." Chị hai nhà họ Tề rất sợ bị phát hiện.

"Được, em lập tức đến cửa đưa quần áo cho chị." Trong lòng Tề Vân Vân biết chị hai đã làm một việc rất liều lĩnh để giúp mình, cô cũng không thể cho chị ấy bị bắt lỗi, nếu hại chị hai mất việc, cô sẽ rất tự trách.

Cô vội vàng rời khỏi vườn hoa, vào bên trong phòng, đứng ở trước ngã ba thông giữa phòng bếp với phòng khách, bỗng nhiên dừng lại.

Chần chờ một chút, cô nên tới phòng bếp đi để tìm túi quần áo của mình tới trước rồi tìm cái chỗ kín đáo thay quần áo của mình xong mới đưa đồng phục ra cho chị hai? Hay là cởi đồng phục phục vụ trên người xuống ném cho chị hai trước rồi mới mau chóng chạy vào phòng bếp tìm túi quần áo?

"Em gái... Mau lên... Nếu có người đến sẽ không tốt..." Tề chị hai âm thanh đã phát run.

Tề Vân Vân bị thúc giục nóng nảy, quyết định không nghĩ nữa, trực tiếp vọt tới cửa lớn."Chị chờ em mười giây..." Nói rồi cô lập tức ném điện thoại xuống đất, luống cuống tay chân cởi đồng phục phục vụ trên người ra, mở cửa ra nhìn, quả nhiên chị hai đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt.

"Ngại quá, chị hai, cám ơn chị."

Cô nhanh chóng ném đồng phục vào trong ngực chị hai, chị hai chụp được lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khôi phục lại "tác phong chậm " của mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng em... Mặc như vậy sẽ lạnh..."

"Em biết, em phải đi tìm quần áo của mình thay đây." Hiện tại đổi thành cô gấp đến muốn khóc, cô nhất định phải nhanh chóng đi mặc quần áo, bằng không lỡ bị Ưng Tư Lạc nhìn thấy trên người cô chỉ còn dư lại "Bikini" sẽ không tốt.

"Vị họ Ưng kia đâu rồi?" Chị hai lại hỏi.

"Anh ta đến thư phòng nghe điện thoại." Tề Vân Vân hai tay ôm thân thể trống trơn, gấp đến độ hai chân cũng run lên.

"Vậy em định... khi nào về nhà?"

"Một lát nữa."

"Muốn chị chờ em... Cùng nhau về nhà không? ... Chị có lái xe." Chị hai nhà họ Tề vẫn nói từ từ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Vân Vân nhăn thành một nắm, gấp đến độ tim sắp nhảy ra."Không cần, chị nhanh đi trả đồng phục đi, nhớ đừng nói tung tích của em cho cha mẹ biết nha! bye."

"Được, bye." Chị hai nhà họ Tề rốt cục cũng hỏi xong.

Tề Vân Vân như trút được gánh nặng, đóng cửa lại, quay người lại định đi tìm túi quần áo... Oa a! Ưng Tư Lạc lại đang ở sau lưng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, cô đã bị anh nhìn thấy hết sạch!

"Đừng hiểu lầm..." Hai chân cô run rẩy sắp đứng không vững, gương mặt đỏ giống như trứng gà, hai tay ôm mình càng chặc hơn.

"Chuyện gì xảy ra?" Anh miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt khêu gợi cũng không vì vậy mà dời khỏi vóc người đẹp đẽ của cô.

"Bởi vì phòng giặt quần áo muốn đồng phục, phái người tới lấy gấp, em chỉ trả lại đồng phục..." Bình thường cô mồm miệng lanh lợi, hiện tại lại một câu cũng nói không tốt.

"Là như thế à!" Ưng Tư Lạc không nói gì đối với cách làm của khách sạn này, thuận tay cầm lên áo khoác âu phục đặt ở trên ghế sa lon đi về phía cô , dùng áo khoác bao lấy cô."Đừng để bị lạnh."

Trái tim cô thật là ấm áp, anh vậy mà không có thừa cơ động tay đông chân với cô, mà lại hết sức quân tử giải cứu cô khỏi xấu hổ."Em có mang quần áo của mình, để lại ở trong phòng bếp."

"Anh đi lấy giúp em."

"Không không... Tự em đi làm là được." Đầu cô cúi thật thấp, hai gò má nóng ran, một đường chạy như bay vào phòng bếp tìm túi túi, gấp gáp ở góc thay quần áo, buộc buộc lại tóc dài, đeo túi lên, ổn định lại hơi thở, lặng lẽ đi ra phòng bếp, trả lại anh áo khoác. "Cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn, mới vừa rồi chúng ta nói chuyện, em còn không có cho anh đáp án." Ưng Tư Lạc đem âu phục thả lại trên ghế sa lon.

"Em... Rất muốn yêu anh, nhưng là Venice thật sự quá xa, em cũng đi về hỏi hỏi cha mẹ em..." Tề Vân Vân nắm chặt dây đeo túi xách trên vai, giống như đó là thứ duy nhất có thể duy trì lực lượng của cô, mà làm cô mừng rỡ chính là, biện pháp duy nhất cũng xuất hiện, chính là trước tiên đi về nhà tránh gió, để cho anh bình tĩnh một chút, cũng để cho đầu óc cô rõ ràng chút, rồi mới trở lại quyết định bọn họ có muốn "Ở chung một chỗ " hay không.

"Số tuổi của em đủ để tự lập, còn phải hỏi cha mẹ?"

Cô chớp mắt mấy cái, cười đến giống như rút gân, thật muốn nói cho anh biết, tiểu thư cô mới vừa hai mươi mốt tuổi, coi anh sẽ có phản ứng gì? Tuy nhiên miệng của cô còn cứng hơn con vịt, nhất định không chịu nói ra mình còn nhỏ như vậy.

"Hôn tạm biệt em đi! Em phải về nhà." Thứ nên nói thì không nói ra miệng, không nên nói lại nói mạnh mẽ, đônthật là không quản được cái miệng nhỏ của mình, nói không chừng sau một khắc cô sẽ khống chế không được mở miệng bằng lòng đi Venice với anh...

"Anh tiễn em." Anh ôm cô thật chặt.

"Không muốn." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể khẽ run, chỗ sâu trong cặp mắt đen như đá quý kia của anh, toát

ra lưu luyến với cô, giống như muốn nói cô mà đi, anh cũng chẳng còn lại gì nữa.

Cô hận mình thật tàn nhẫn, cô cần gì để anh ở lại đây một mình trong căn phòng tổng thống vắng ngắt này?

"Nói cho anh biết làm sao tìm được chỗ em ở, đừng để cho anh không tìm được em nữa." đônLời nói của anh gõ vào trái tim nhỏ bé nhạy cảm của cô, trìu mến trong lòng đối với anh đã vượt qua phạm vi lý trí.

"Anh tuyệt đối sẽ tìm được em, nhà em ở khu phía đông, em có thể viết xuống địa chỉ, và số điện thoại cho anh, lúc anh nhớ em, vĩnh viễn đều có thể tìm được em?" Cô rất nhanh lật túi túi tìm giấy ghi chép với bút, xoay người muốn đi tìm cái bàn để viết chữ...

Anh kéo cô. "Viết ở chỗ này là được rồi." Ưng Tư Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Cô nhìn theo lồng ngực to lớn của anh, ngượng ngùng cười một tiếng."Được rồi!"

Cô liền lấy bộ ngực của anh làm cái bàn, từng chữ từng chữ lưu lại "đầu mối" tìm mình cho anh.

"Anh có thể đi tìm em bất cứ lúc nào sao?" Anh cầm tờ giấy, nhìn địa chỉ của cô.

"Mặc dù có thể tìm được em, nhưng cũng phải hẹn trước thời gian với em, bình thường em rất bận rộn." Cô khôi hài nói.

"Bảng hiệu thật lớn."

Cô cười một tiếng; anh lấy kẹp danh thiếp trong túi ra, cẩn thận để địa chỉ của cô và danh thiếp riêng của anh vào cùng một chỗ, đôncũng rút ra ra danh thiếp của mình, cầm bút trên tay cô viết địa chỉ nhà mình cùng số điện thoại di động ở phía sau, kẹp chung với bút trả về trong tay cô.

Cô cũng coi thông tin cá nhân của anh là vật quý nhất, cất kỹ ở túi nhỏ trong túi xách.

"Có người theo đuổi em sao? Gần đây." Anh hỏi.

"Cái gì gần đây, là vẫn luôn có." Trong công ty nam đồng nghiệp chưa lập gia đình có ý tứ với cô, tặng hoa, đưa thẻ là chuyện thường xảy ra.

Sắc mặt của anh chợt nặng nề, đây vốn là chuyện anh coi thường lại tồn tại, "Thì ra là anh có đối thủ!"

"Anh... Cũng có người theo đuổi." Cô cười.

"Anh chỉ muốn em mà thôi." Đôi mắt sáng ngời của anh ngược lại ảm đạm xuống, trong đó cay đắng thăng trầm không ai có thể biết.

Tề Vân Vân buông dây đeo túi đang nắm chặt ra, bị giọng nói khẳng định của anh đả động, cô không nghĩ tới anh lại muốn lấy mình như vậy, cô thật sự có cái gì đặc biệt sao, vì sao chính mình cũng không biết?

"Vì... Cái gì?" Cô nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của anh, thật muốn dịu dàng trấn an anh.

Anh cầm chặt tay cô, kéo cô lại gần, ôm cô, dùng tiếng nói rất nhỏ rất trầm nói: "Trước lúc chúng ta gặp nhau ngày đó, anh vẫn luôn đắm chìm ở trong thống khổ mất đi vợ chưa cưới, em gái anh vì vậy cho nên mới giở trò đùa dai với em, dẫn dụ em đến nhà anh, đôn cũng không hẳn là bởi vì anh không có bạn nhảy, mà là... Anh không thể thoát khỏi bóng ma đau đớn vì mất đi người yêu, cô ấy không muốn thấy anh thống khổ tiếp nữa, mới làm như vậy... Không nghĩ tới em lại nói ra yêu cầu tuyệt vời như vậy, muốn anh hôn em, kia nụ hôn khiến anh giống như là phá tan tấm màn ra... Em kéo anh từ trong biển khổ trở về thực tế, anh bắt đầu có cuộc sống xã giao bình thường, từng cùng một số cô gái lui tới, nhưng là anh phát hiện, các cô ấy cũng không phải là người anh muốn tìm, ở trên người họ, anh không tìm được phần cảm giác đặc biệt giống như em kia..."

Trái tim bị treo trên cao của Tề Vân Vân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nếu là ban đầu cô biết có biến cố lớn như vậy xảy ra đối với anh, cô tuyệt đối sẽ không ép anh làm như vậy, không nghĩ tới cô nhưng lại thành thuốc giải đau khổ của anh.

"Đây chính là nguyên nhân anh nói em có ma lực..."

"Vô luận là một tháng, một năm, hai năm... Anh cũng bằng lòng chờ em, xin em cho anh một cơ hội được yêu em." Anh thành tâm thành ý yêu cầu.

Ngực cô siết lại thở không thông, luồng nhiệt mạnh mẽ vọt lên hai mắt, nếu cô sớm biết anh thích cô như vậy, đôn lúc ấy cũng không trở về Đài Loan, thật may là cô không có mở miệng từ chối anh! Hôm nay càng không thể nào nói không với anh nữa, lại càng không muốn để anh cô đơn một mình nữa...

Cô buông túi xuống, mặc nó ngã xuống đất, hai cánh tay vòng lên cổ anh, nhón chân lên dùng nụ hôn nhiệt tình không thuần thục hôn gò má anh, môi anh...

"Em đây là... Đang hôn tạm biệt với anh sao?" Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, kích động nói nhỏ.

Cô lắc đầu, lại hôn anh, vừa hôn vừa nói: "Hiện tại lập tức yêu em đi! Không cần chờ... Em chưa bao giờ để ý người nào theo đuổi mình... Cũng giống với anh, em chỉ muốn anh."

Anh nhếch miệng cười, hôn cô nồng nhiệt, lưỡi nóng quấn chặt lưỡi cô, hai người gắn bó không rời rơi vào bể tình, không ngừng thăm dò lẫn nhau...

"Chỉ cần anh vẫn còn ở Đài Loan, em sẽ đến với anh, có lẽ em không thể trở về Venice với anh, nhưng em nhất định ở Đài Loan, anh nhớ em thì trở lại, em sẽ cùng anh... Được không?" Môi cô bị hôn đỏ tươi, phát ra yêu cầu yếu ớt, đây là phương thức cô yêu anh.

"Em đây là muốn anh nhớ em đến phát cuồng?" Anh hôn cô sâu hơn, hai tay nâng mông của cô, ôm lấy cô...

"Có rãnh rỗi em cũng có thể bay đi thăm anh..." Cô hôn gò má anh, hai chân quấn thắt lưng của anh, hai tay nắm chặt áo của anh, không cẩn thận kéo nút áo, cô cúi đầu, nhìn thấy cơ bắp tinh tráng như gốm sứ của anh, cô không phải cố ý, mà là quá khẩn trương.

"Đừng hành hạ anh như vậy..." Anh xoay người đặt cô ở trên quầy ba.

"Em... Sao có thể làm như vậy, em..." Cô ngồi ở trên quầy ba thật cao, ước chừng cao hơn anh một cái đầu, nhìn xuống, chân của cô còn đang quấn từ thắt lưng của anh chạy tới lưng anh, cô xấu hổ buông lỏng ra.

Anh dùng ánh mắt nóng rực liếc sợi tóc rối loạn của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ, bị cô hấp dẫn, trái tim anh vui vẻ; anh không hề ép cô đưa ra quyết định, mà là muốn cô cảm thụ, khát vọng sâu đậm của anh đối với cô...

Anh nghiêng người, hôn mắt cá chân tinh tế của cô, bắp chân cân xứng, hướng về phía trước hôn lên, đưa vào trong váy ... Tay của cô nắm chặt ở mép quầy ba, trái tim run rẩy từng trận, cắn môi thật xấu hổ.

Nụ hôn của anh trước khi chạm tới cấm địa chuyển dời đến ngực cô; đôi mắt sương mù của cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy giàu tình cảm của anh, run sợ đè đầu anh xuống muốn anh hôn thân thể của cô; anh tinh tế hôn qua da thịt tuyết trắng mềm mịn bên ngoài áo lót của cô, cố tình không có đến gần sóng ngực cao vút, anh buông cô ra, ôm chặt ở thân thể của cô...

"Tại sao..." Cô không hiểu, anh vì sao không trực tiếp đến chỗ quan trọng?

"Đứa ngốc nhỏ, chẳng lẽ em không phân biệt được nhu cầu thân thể và yêu sao? Anh muốn em, là muốn che chở em, chăm sóc em..."

Nước mắt vui mừng nóng bỏng của cô chảy xuống, cô thật vui vẻ, vui vẻ nói không nên lời... Anh coi cô là bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay, cô hạnh phúc đến mức muốn bay.

"Vì sao khóc?"

"Em thật yêu anh!"

"Lại đây, xuống, không phải là phải về nhà sao? Đừng về quá muộn, thời gian không còn sớm." Anh ôm cô nhảy xuống quầy ba.

Cô đã sớm không nhớ rõ mình đã từng nói phải về nhà, cô hiện tại không muốn rời xa anh một chút nào!

"Buổi tối anh còn có khách sao?"

"Không có." Anh đi tới một chỗ khác, nhặt lên túi xách rơi trên mặt đất của cô.

"Vậy... Em ở lại có được hay không?" Cổ cô rủ xuống, xoắn hai tay hỏi.

"Được, đương nhiên được, phòng tổng thống còn có hai phòng khách, anh không có mang phụ tá, vậy một phòng trong đó cho em sử dụng." Anh đi trở về bên cạnh cô, đem túi xách đặt ở trên quầy ba, không có ý kiến gì khác.

"Chừng nào thì anh rời khỏi Đài Loan?"

"Ba ngày sau, anh phải đến Trung Quốc thăm cha mẹ, sau đó trở về Venice." Lời của anh tiết lộ sắp đến lúc ly biệt.

Cô nhíu mày, nâng ánh mắt thất vọng lên nhìn anh nói: "Mới ba ngày, thật ngắn!"

"Anh sẽ giao trái tim để lại cho em."

Lời nói lãng mạn của anh cuốn hút cô.

"Trái tim của anh vẫn là của em, anh sẽ nhớ em..." Anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu cảm nhận được nhớ nhung đau khổ, nếu hai chị trong nhà sẵn lòng nhận công ty của cha, cô có thể không hề băn khoăn cùng anh cao chạy xa bay.

Anh an ủi cô: "Đừng lo lắng, anh vẫn sẽ đến Đài Loan."

Cô không thể nói điều gì, cũng không có lựa chọn nào khác."Em sẽ chờ anh."

Anh hôn hôn cô, thân mật hỏi: "Có muốn gọi điện thoại về nhà báo cho cha mẹ, nói tối nay em không quay về hay không?"

"Em... Có thể tối nay, tối mai... Mãi cũng ở lại chỗ này cho đến trước khi anh rời đi hay không?"

"Oh... Đó là là giấc mơ của anh." Anh vô cùng cám ơn, ôm lấy cô thật vui vẻ.

"Vậy thì em sẽ xin nghỉ, ở bên anh ba ngày."

"Cầu còn không được..." Anh chôn mặt ở trong tóc cô, hồi lâu mới buông cô ra."Em mau gọi điện thoại đi, anh cũng muốn đi gọi điện thoại, gọi phục vụ phòng khách đưa đồ ăn tới."

"Được " Tề Vân Vân gật đầu một cái, rất đồng ý, cô phục vụ mọi người dùng cơm tối, mình còn chưa ăn cơm nữa.

Ưng Tư Lạc đi về phía phòng khách điện thoại, mà cô là vội vàng lật túi xách tìm điện thoại di động, không tìm được, nhớ tới lúc gấp gáp lấy đồng phục cho chị hai rõ ràng đã ném nó xuống đất, cô vội vàng chạy đến cạnh cửa, tìm điện thoại di động bị mất lại, nhấn số trong nhà, rất nhanh, mẹ Lợi Nhược Thủy ở nhà nhận máy...

"Mẹ, ba ngày sau con mới có thể trở về, thuận tiện nói cho cha một tiếng, ba ngày nay con không đến công ty." Cô nhỏ giọng nói, lặng lẽ nhìn về Ưng Tư Lạc, anh đang đặt bữa ăn, sẽ không rãnh rỗi chú ý cô nói cái gì đâu!

"Là đi công tác sao?" Lợi Nhược Thủy hỏi con gái.

Cô cắn môi, lí do này của mẹ không tồi, dù sao đi trên mặt đất vốn không cần báo cáo rõ ràng, cô cũng thường bởi vì khách hàng ở thành phố khác mà phải ngủ lại bên ngoài, coi như là đi công tác đi!"Đi công tác... Ừ..."

"Được, bản thân nhớ cẩn thận một chút."

"Con sẽ tự chăm sóc mình..."

Ưng Tư Lạc đặt bữa ăn được rồi, bởi vì khoảng cách không xa, dường như nghe đến cô nói mấy chữ "Đi công tác", có chút khó hiểu và bất ngờ, người phục vụ khách sạn bình thường còn phải đi công tác sao?

Có lẽ cô cần cái lý do mà nói với người nhà, nhưng nói ra cái lí do này có quá gượng ép hay không?

Anh khẽ cười một tiếng, cũng không có đặc biệt để trong lòng, chuyên tâm chọn kẹo, bánh bích quy cùng hai phần ăn khuya thật tốt. Anh rất quý trọng cái bắt đầu tốt đẹp này của bọn họ, giao trái tim lẫn nhau ra, anh tin tưởng khoảng cách không còn là vấn đề, bọn họ sẽ có cùng tương lai.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện