Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Hắc Bá Tước Vui Vẻ


trước sau

"Ăn ngon có đúng hay không... Nào, nhanh lên, mỗi một giây đêm nay giá trị nghìn vàng đó! Đừng lãng phí thời gian, mau tới chơi đoán số."

Thật sự muốn chơi! Ánh mắt Ưng Tư Lạc lạnh lẽo, nhảy lên giường, xem cô muốn chơi như thế nào đã.

Hai người ngồi đối diện, mặt anh u ám, lấy vỏ bọc kẹo mạch nha xuống, nhét vào trong miệng; cô gượng cười, mùi cùng với vị ngọt của đường còn cố tình trộn lẫn thêm mùi vị chua ê ẩm trong miệng, hai người hoàn toàn không biết ý muốn trong lòng lẫn nhau là gì, suy nghĩ hoàn toàn không có điểm chung.

"Chuẩn bị xong chưa?" Tề Vân Vân chà xát chà xát hai lòng bàn tay, còn giơ nắm tay cao giọng nói.

Hai người nhau nhìn hai giây, cô cố ý hừ hừ cười lạnh, anh trả lại bằng ánh mắt chém giết, hai người cùng nhau ra tay... Quả đấm mạnh mẽ của anh hạ gục cây kéo của cô.

"Oa... Anh thắng, nào, đâm một bảo vật." Cô cười kêu lên.

Anh cắn nát viên kẹo trong miệng, nhổ ra que với hạt ô mai, hung hăng đâm vào một ô trong đó chọc lấy vật phẩm... Bên trong giấu viên pha lê tròn.

"Được rồi nhé! Trở lại trở lại..." Cô hâm mộ muốn chết, xoa xoa tay, năm ngón tay xòe ra, ra cái bao; anh xắn tay áo lên, đưa ra một cây kéo bén chăm sóc, lúc này bảo vật đâm ra là một cái còi nhỏ.

"Ai, nhường người ta một chút không được sao, anh lại thắng nữa, sao vận may của anh lại tốt như vậy." Trong miệng cô đang ngậm kẹo ậm ừ, ấm ức nói.

"Tiếp nào, nhanh đuổi theo tôi đi." Anh nâng hàng mi lên, đùa cợt ám hiệu cô mau lộ ra cái đuôi hồ ly nhỏ của cô.

"Tiếp thì tiếp..." Cô cho rằng anh chơi rất hăng hái, bắt đầu đoán... Lúc này cô thắng, cô lại ra cái bao, anh ta ra tảng đá..."Đều rồi! Đến lượt em lấy bảo vật, hì hì..." Cô chơi vui vẻ không ngừng, đưa tay tới dùng cái bao nhỏ của cô nắm lấy quả đấm cứng rắn của anh, đâm một ô vuông nữa, lấy ra một trái cây đông lạnh.

Cô chỉ lo cầm trái cây đông lạnh hoan hô, chưa hề phát hiện lúc tay mình đụng chạm phải anh, vẻ mặt anh cứng đờ...

Ưng Tư Lạc cho là mình sẽ căm ghét sự đụng chạm của cô, nhưng sự thực lại không phải, anh vẫn có phản ứng với cô. Lòng bàn tay mềm mại của cô làm cho trái tim của anh nhảy lên một cái, thình thịch, thình thịch đập nhanh hơn, anh muốn làm cho lý trí mình tỉnh táo, khốc nghiêm mặt trừng cô, trong mắt hiện lên đầy mưa gió sấm sét.

Tề Vân Vân để quả đông lạnh xuống, còn muốn kéo anh chơi đoán số, nhìn thấy vẻ mặt anh giống như Quan công, không khỏi ngẩn ra, cười cười lấy tay an ủi phủ lên hai gò má anh, hỏi anh: "Không phục à ~~ "

Anh vẫn trừng cô, muốn cô hiểu anh đã sớm nhìn thấu cô, không ngờ cô lại ghé gần khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, chóp mũi gần như muốn đụng vào anh, "Anh... Mắt anh bị rút gân sao?"

Mày rậm của anh vặn chặt, không biết cô dựa vào gần như vậy muốn làm cái gì, thình lình, bàn tay nhỏ bé của cô đưa về phía dưới nách anh, cù cù...

Đường cong xơ cứng trên mặt anh bỗng chốc vỡ ra, nghẹn cười... Cuối cùng không nhịn được, sắc mặt ửng hồng giữ tay cô, "Tốt nhất đừng như vậy."

Cô nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, cười ngã vào đầu vai anh."Ha ha... Anh sợ nhột... Em biết nhược điểm của anh rồi."

Câu nói vô tâm này của cô vô tình đâm trúng chỗ yếu của anh, làm nổi lên lửa giận.

"Mục đích của cô chính là muốn đoán được nhược điểm của tôi đúng không?" Gương mặt đẹp trai của anh bỗng trở nên hung hãn, giữ chặt lấy tay của cô đẩy ra, giờ phút này cô sẽ phải ngả bài.

Mái tóc mềm mại tinh tế bị hành động mạnh mẽ bất ngờ làm tung ra, bị sự mạnh mẽ thô bạo của anh làm sợ hãi, cô vô tội nhìn anh, cô cũng không phải là không có cảm giác, sớm cũng cảm giác được tối nay anh là lạ, rất cáu kỉnh, cũng không cười một cái nào.

Nói vậy anh một người đàn ông lại cư xử không tốt vì nỗi buồn ly biệt!

Cô thở dài, dùng ánh mắt dịu dàng an ủi anh, nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy. . . em biết tâm tình anh không tốt, kỳ thật. . . Em cũng không khá hơn chút nào. . . Em thật sự không nỡ để anh đi, nhưng em muốn mình nhất định không được khóc trước mặt anh.. ." Nói đến chỗ chua xót trong lòng, nước mắt trong mắt cô lại bắt đầu nhao nhao, cô cố nén trở lại, nước mắt ngưng tụ ở trên lông mi, mãi đến lúc lông mi đỡ không được, nước mắt mới lăn xuống khuôn mặt, "Từ ngày mai về sau, em sẽ rất nhớ. . . Rất nhớ anh. ."

"Thật sự nhớ nhiều?" Anh hung ác nham hiểm hỏi.

Bộ dáng của cô tuyệt đối không giống như là đang muốn cố gắng lôi kéo khách hàng bảo hiểm, diễn đàn lê quý đôn, nếu như anh vẫn không biết của cô âm mưu, khẳng định anh sẽ tin tưởng ngay lập tức, còn thương xót vì nước mắt của cô, nhưng hiện tại, anh quyết định lạnh nhạt thờ ơ.

"Hu. . . Oa. . . Nhất định sẽ nhớ tới nỗi ngay cả cơm cũng ăn không vô luôn. . ." Cô rút cái tay bị anh nắm chặt lại, lấy que kẹo mạch nha trong miệng ra cầm trên tay, bắt đầu khóc lớn.

Anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn, thực khâm phục cô, diễn xuất thật tốt. . .

"Không bằng chúng ta đừng chơi nữa, kêu một bình rượu tới uống có được hay không? Phải uống không say không về." Cô nước mắt lã chã nói ra được cái biện pháp này, "Say rồi sẽ không thể suy nghĩ quá nhiều."

Ưng Tư Lạc đồng ý, anh sẽ xem cô tiếp tục diễn trò như thế nào, "Cô chờ, tôi đi gọi đồng nghiệp của cô đưa rượu tới."

Anh nhấn mạnh danh từ "Đồng nghiệp" này, cô lại chỉ giơ lên hai mắt đẫm lệ thương cảm nhìn anh, còn nói: "Được."

Anh quả nắm chặt đấm, sắp sửa không thể nhịn được nữa, gọi phục vụ phòng khách kêu lấy ít rượu đỏ, trong chốc lát, rượu được đưa tới, anh mở hai chai, đưa cho cô một chai. . .

Cô đưa tay nhận, buồn bực hỏi: "Trực tiếp uống, không cần ly à?"

"Ở Zehder mọi người đều uống rượu như vậy, vậy mới đầy đủ hào phóng. . ." Bây giờ đổi lại là anh dọa cô báo thù rửa hận, nhất định là cô không có can đảm nói rõ cô muốn hợp đồng bảo hiểm của anh, phải đợi uống rượu lấy thêm can đảm sau đó mới dám nói lời thật, một khi đã như vậy, thì cứ từng ngụm từng ngụm uống đi!

"Vậy em cạn trước nhé" Cô tin anh, để phối hợp với anh, dũng cảm uống cả chai.

Anh mới mở hết nắp bình rượu, cô đã trực tiếp uống một chai.

"Được rồi, cô có thể ngưng lại, muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi!" Anh nhìn không được, gọi cô kêu ngừng.

Cô nấc cục, để bình rượu xuống, đầu óc đã bắt đầu mê mang, mắt cũng dần dần mờ mịt, nhìn mặt anh từ một người biến hai người, ba người. . . Sau cùng nhiều đến không đếm được."Em muốn anh hôn em một lần nữa. . ."

Anh nhất định không theo, nhưng cô lại dựa sát vào, dùng đôi môi tràn đầy mùi rượu của cô đưa xuống khẽ hôn ở bờ môi anh, "Em không thấy rõ môi của anh ở nơi nào mà . . Chừng nào thì anh sẽ trở về a?"

Anh nghiêm túc liếc cô, kinh ngạc thấy cô đầy mặt toàn là nước mắt, một bộ dáng đau lòng tương tư đứt ruột đứt gan."Nói ra ý muốn thực sự của cô đi. " Anh không muốn nói nhảm nhiều.

"Em yêu anh. . . Dẫn em đi đi." Cô đã say, nếu không phải say, cô sẽ tuyệt đối không nói như vậy, đây là mong muốn chân chính trong lòng cô, cô muốn bỏ xuống tất cả, đi cùng anh, vì anh, cô muốn bỏ lại hết, mặc kệ công việc. . .

"Cô đi rồi, vậy còn công việc phải làm sao bây giờ? Cô không phải cô chủ nhỏ Tề Thị sao?"

Đầu óc cô nặng trĩu, lỗ tai ong ong kêu, nghe không rõ anh đang nói gì? Thân thể cũng dần dần nặng nề, đầu để tại ngực của anh, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng cô nhất định phải nói cho anh: "So với anh, cái gì cũng đều trở thành không quan trọng. . Thật sự. . . Em rất yêu anh. . . Anh nhất định phải trở về thăm em nhé!"

Lửa giận trong mắt anh bắn ra bốn phía, cô nói bóng nói gió, lại cứ không nói ra mục đích thật của mình, cuối cùng anh mất hết kiên nhẫn, nghiêm khắc nắm lấy cô muốn chất vấn, vậy mà cô lại dán vào người anh, sắp sửa ngủ thiếp đi. . .

"Em thực sự không nên cố làm anh hùng, uống nhiều quá. . . Em trở về phòng ngủ trước, ngày mai trước khi anh muốn xuất phát, nhất định phải gọi em nhé. . ." Cô nâng khuôn mặt đỏ rừng rực lên, ánh mắt nheo lại sắp sửa nhìn không thấy, lung la lung lay hường về phòng thay quần áo của anh mà đi. . .

Anh căm tức nhìn trạng thái say rượu bước chân cong vẹo của cô, Đông Tây Nam Bắc đều đã không phân biệt rõ, cửa phòng là ở một bên khác đó!

Trong lòng anh bộc phát gầm nhẹ khàn khàn, hậm hực đi về phía cô, ngăn cô lại, cô thiếu chút nữa là té ngã.

"Trên đất này có cái lỗ thủng có phải hay không?"

Anh chẳng muốn trả lời, đành phải ôm lấy thân thể giống như bông của cô, đi về hướng phòng của cô đá văng cánh cửa ra, đặt cô ở trên giường, cái gì cũng không quản xoay người rời đi.

"Hô. . . Ừng ực ừng ực. . ." Anh nghe thấy tiếng hô của cô truyền đến, dừng chân, lại cực kỳ bất đắc dĩ vội vàng quay trở lại đầu, chụp lấy chăn phủ lên cho cô, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thả lỏng, anh vẫn nhìn không ra chút xíu cảm xúc giả dố nàoi; anh không khỏi nặng nề thở dài dưới đáy lòng, như thế nào lại là kết quả như vậy? Cô lại có thể không nói ra một chút gì có liên quan đến chuyện bảo hiểm, để cho lòng anh chỉ còn lại một đống câu hỏi khó hiểu!

Phiền não, chuyện cho tới bây giờ, anh cũng không còn thừa thời gian lãng phí ở trên người cô nữa, vậy thì cứ kết thúc như vậy đi!

Sáng sớm ngày mai anh phải rời khỏi Đài Loan, anh muốn thu hồi tình cảm của chính mình, quên cô, quên hết tất cả các hoạt động suốt ba ngày nay, chỉ coi như anh chưa từng gặp cô, giữa bọn họ cũng không có phát sinh bất kì chuyện gì. . .

Anh xoay người đi ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại, cũng đóng lại hết tất cả.

Giữa trưa 12 giờ, Tề Vân Vân thức dậy trong một trận lay động. . .

"Cô ơi, cô ơi, phòng tổng thống đã trả phòng, sao cô vẫn còn đang ngủ ở nơi này!" Phục vụ dọn dẹp rung tỉnh cô.

"Cái gì!" Tề Vân Vân nghe thấy lời này, từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ thấy cửa phòng đang mở ra, bên ngoài cũng có người đang dọn dẹp.

"Ưng đâu?" Cô ôm đầu căng đau vội vàng xuống giường, cũng không kịp mang giầy chạy tới gọi phòng của anh, có hai người phục vụ đang dọn dẹp, không thấy Ưng Tư Lạc, cũng không thấy đống đồ ăn vặt kia của cô. . . Tối hôm qua giống như một giấc mộng.

Nhìn xuống đồng hồ, đã mười hai giờ, thời gian chuyến bay là sáu giờ sáng, anh đã sớm rời khỏi.

Làm sao không gọi cô dậy? Là vì luyến tiếc cô sao? Nếu vậy anh cũng nên để lại một câu một chữ chứ. . .

"Xin hỏi anh Ưng có nhắn lại gì hay không?" Cô hỏi phục vụ đang trải giường chiếu.

"Không có!" Phục vụ quay đầu lại nói.

Trong lòng Tề Vân Vân tràn đầy cô đơn, nhất định là anh đau lòng quá độ, căn phòng này mất đi sự dịu dàng của anh, trở nên rất lạnh lẽo, cũng chỉ như phòng ở khách sạn bình thường, làm cho người ta không muốn ở lâu.

"Cô ơi, cô muốn tiếp ở sao?" Phục vụ đã đánh thức cô hồi nãy tới đây hỏi cô.

Cô lắc đầu."Chờ tôi một chút, tôi rửa mặt xong lập tức đi ngay."

Mắt cô nóng nóng, trở lại phòng khách, thu dọn sơ sơ một chút mấy thứ mình đã mua mấy ngày nay với quần áo nên giặt, chuẩn bị rời khỏi khách sạn,cô phải về nhà chờ điện thoại của anh, theo hẹn ngầm của bọn họ, chờ anh đến nơi, nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô. . .

Cô tin tưởng như vậy. . .

************

Ba tháng trôi qua. . .

Thời gian thong thả giống như rùa bò, Tề Vân Vân đau khổ đợi chờ ba tháng, nhưng không đợi được đến một bức thư hoặc một cú điện thoại của Ưng Tư Lạc, cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, có phải đã thay lòng hay không?

Cô ngồi ở văn phòng cả ngày, nếu không ngẩn người thì lại chơi bút trong ống đựng bút, hoàn toàn không có tâm tình làm việc, chỉ cần nghĩ có khả năng anh đổi một đối tượng yêu mến khác, hiệu quả công việc tự nhiên kém hơn so với người khác, không hề có một chút tiến triển gì.

Cô nghĩ tới 1000 lần, muốn chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng tính tình cô vốn ương ngạnh, cô đổi ý lại không muốn, cô không gọi, vì sao cô phải gọi? Cô có phần giận dỗi, tính toán để cho danh thiếp của anh mốc meo cũng không chạm vào.

Nhưng dạo này, chờ đợi ngày càng lúc càng khó chịu, thời gian càng lúc càng dài lâu, mà cô lại càng lúc càng thiếu kiên nhẫn rồi. . . Cô có quyền lợi biết nguyên nhân không phải sao? Ví như anh cũng không phải nghiêm túc đối với cô, cũng phải để cho cô rõ ràng, làm cho cô hết hi vọng chứ.

Cô mặc kệ, thay vì khổ sở chờ đợi anh, không bằng đi tìm anh, cho dù Venice xa cuối chân trời, cô cũng muốn đi. . .

Cô đứng lên, vọt vào văn phòng cha, mở miệng lập tức năn nỉ: "Cha, con muốn xin nghỉ!"

"Con gái út à. . ." Giọng nói Tề Vân Hải thấm thía, không phải ông nhìn không ra, con gái thề son sắt nói muốn lấy được hợp đồng bảo hiểm Ưng Thị, diễn đàn, nhưng đã lâu như vậy chưa có tin tức, chắc chắn là không trông cậy vào được, lê quý đôn, cả người cũng trở nên khác thường. Ông vừa là cấp trên của cô, cũng là cha của cô, chỉ có thể cổ vũ nhiều hơn, chứ không hề muốn trách cứ thêm, dù sao chỉ có thể coi cô như người học nghề muốn nói chuyện làm ăn với tập đoàn lớn, cô muốn đi một chút cũng được, chỉ mong cô trở về sẽ lại trở nên

sinh khí dồi dào như trước.

"Con muốn đi giải sầu, muốn đi chỗ nào? Đi bao lâu?"

Cô muốn đi Venice. . ."Đi Châu Âu, đại khái cũng cần phải mười ngày nửa tháng!" Tề Vân Vân cố ý không nói rõ trọng điểm, không cho bất kì ai biết mục đích của chuyến đi này của cô.

"Mười ngày nửa tháng rốt cục là bao lâu? Con chưa nói một ngày tháng chính xác, bảo cha làm sao đồng ý hả?" Tề Vân Hải muốn thăm dò mục đích của con gái.

"Vậy thì xin một tháng là được, phê \'Nghỉ sinh\' được không?" Tề Vân Vân mím miệng nhún vai.

Tề Vân Hải thấy không có cách gì với đứa con gái này, cứ cứng rắn muốn với đấu đá ngầm với người cha này, ông cũng đoán không ra tâm tư của cô.

"Muốn ra ngoài chơi thì cứ cứ đi đi! Nghỉ sinh cái gì!" Ông cầm tờ đơn đưa cho cô, tuy là con gái ruột, nhưng xin nghỉ dài hạn cũng phải ấn trình tự mà làm.

Tề Vân Vân cầm tờ đơn nằm trên bàn công tác lên viết, viết xong rồi ủ rũ rời khỏi văn phòng; Tề Vân Hải cầm tờ đơn nhìn kỹ, con bé kia, đúng là viết bậy, tại ô lý do xin phép điền hai chữ “Giải sầu”.

Ai! Làm cha thật khó, ông chỉ được lấy lập trường muốn cô thay đổi, hiểu chuyện hơn. Ông không thèm để ý cô có lấy được hợp đồng Ưng Thị hay không, nhưng tư tưởng được mất của cô nặng như vậy, vẫn còn thiếu rèn luyện, chờ cô giải sầu trở về lại từ đầu làm lại, có lẽ sẽ càng tốt hơn!

Chờ Tề Vân Hải suy nghĩ rõ ràng, ấn xuống con dấu của mình tại chỗ trống chủ quản.

Venice, - Vẫn phong cảnh lãng mạn, tư tưởng nước ngoài như trước. . .

Nhưng Tề Vân Vân đã khác, tâm tình của cô lúc này cực kỳ tệ, trải qua chuyến bay đường dài, cô vẫn không cách nào thích ứng với sự chênh lệch múi giờ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi; mắt thấy trời chiều đã nghiêng về tây, bầu trời gần tối đen, cô đón thuyền nhỏ nhưng lại không tìm thấy biệt thự nhà họ Ưng, bởi vậy tinh thần càng thêm căng thẳng.

Cô dựa theo tuyến đường mơ hồ trong trí nhớ chỉ đường cho người chèo thuyền, nhưng toàn bộ đều không phải chỗ ở của nhà họ Ưng.

Người chèo thuyền nhiệt tình vốn đang hát tình ca Latin, thoải mái chở cô đi tìm, nhưng vòng qua vòng lại trên đường sông mấy lần, cũng không tìm thấy chỗ cô muốn đi, hai người khoa tay múa chân hoàn toàn khơi thông không có hiệu quả, người chèo thuyền cũng sắp sửa mất nhẫn nại, hát cũng không hát nổi nữa. . .

Bản thân Tề Vân Vân vốn cũng cực kỳ buồn nôn, ở trên thuyền lung la lung lay, càng khiến cô buồn nôn muốn phun.

Ngay tại t lúc oàn bộ hi vọng sắp sụp đổ, cô bỗng nhớ tới "Danh hiệu" hắc bá tước của Ưng Tư Lạc, Ưng Tư Lạc từng nói không ai ở nơi này không biết anh.

Cô lập tức dùng tiếng Latin không rõ ràng, bập bẹ nói: "Hắc bá tước, anh có biết anh ta không?"

Người chèo thuyền cố gắng nghe hiểu, sảng khoái gật đầu, nhanh chóng vượt qua vô số đường sông, rốt cục, dinh thự giống như đã từng quen biết chiếu vào đáy mắt cô. . .

"Là nơi này đúng không!" Người chèo thuyền nói tiếng Latin.

"Anh thật thông minh." Tề Vân Vân nói tiếng Trung, hai người vẫn lại là khơi thông không có hiệu quả, nhưng cuối cùng cũng tìm đến nhà họ Ưng rồi.

Người chèo thuyền nhanh chóng cập bờ, lộ ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, cầm hành lý cho cô, thu tiền, hoan nghênh cái cô hành khách khó chơi này nhanh chóng rời thuyền.

Tề Vân Vân thanh toán tiền bạc, kéo hành lý, chạy đến trước dinh thự, đứng ở trước cửa nhìn vào sân nhà thật sâu của nhà họ Ưng.

Nhất định nơi này. . . Cô nhắm mắt lại, trong đầu vẫn nhớ rõ vũ hội hóa trang ba năm trước đây kia, Ưng Tư Lạc hôn cô, nụ hôn đầu tiên của cô chính là mất đi ở trong này. . .

Nếu cô đã đến đây, sao có thể chỉ là đứng ở chỗ này tưởng nhớ? Cô muốn gặp được anh, giáp mặt hỏi rõ ràng mới được, chuyến đi này đi suốt ba tháng, mà một cú điện thoại cũng không có, có phải anh muốn. . . Thay lòng đổi dạ không?

Cô đi ra phía trước, ấn điện báo. . .

"Người nào đó?" Có một giọng nói nữ tính truyền đến từ trong bộ đàm.

Tề Vân Vân vừa nghe là Tiếng Latin, cũng mặc kệ bản thân nghe không được không hiểu, trực tiếp nói tiếng Trung: "Xin hỏi. . . Ưng Tư Lạc có ở đây không?"

Người bên trong bộ đàm là Ưng Tiểu Kỳ, cô vừa nghe có người nói tiếng Trung tìm anh hai, thì vô cùng ngạc nhiên lập tức thay đổi hỏi bằng tiếng: "Cô là ai?"

"Tôi là Tề Vân Vân. . ."

Ưng Tiểu Kỳ buồn bực, dường như cô đã nghe qua tên này ở đâu rồi thì phải?" Anh tôi đã đi Đài Loan công tác, tối hôm nay mới về đến nhà, theo tôi thấy cũng sắp đến rồi!"

Tề Vân Vân biết, lúc này người đang nói chuyện với cô là Ưng Tiểu kỳ em gái của Ưng Tư Lạc, mà cô cùng Ưng Tư Lạc đã để lỡ mất nhau. Anh vậy mà đi Đài Loan, sớm biết như vậy cô sẽ không tới, nên ở lại Đài Loan chờ anh, nói không chừng anh sẽ đi tìm cô. . .

"Cô có chắc chắn thời gian không?" Trong tâm Tề Vân Vân lại bùng lên ánh sáng hi vọng lần nữa, tất cả giận dỗi trong lòng đều tan thành mây khói.

"Chắc chắn đó! Trước khi anh hai lên máy bay có gọi điện thoại trở về nói cho tôi biết."

Vậy anh ấy đến Đài Loan cũng từng gọi điện thoại cho cô sao? Suy nghĩ của Tề Vân Vân bay bổng, trừ bỏ cái chữ loạn này, không có từ ngữ nào khác có thể hình dung tâm tình lúc này của cô. . ."Vậy thì xin cô chuyển lời anh ấy, Tề Vân Vân chờ anh tại khách sạn Thánh Triết."

"A...! Được!" Ưng Tiểu Kỳ biết khách sạn đó, nhớ mang máng lễ hội mặt nạ năm nào đó, cô từng lừa gạt một cô gái từ khách sạn Thánh Triết đến nhà. . . Nhưng những cái này đều là chuyện trong quá khứ, diễn đàn lê quý đôn, hiện tại cô cũng đã không còn ngây thơ như thế, cô làm nhà thiết kế ở bên trong một công ty thiết kế nội thất, ngày mai còn phải lấy bản thiết kế đến công ty thảo luận với khách hàng nữa!

Cô không rảnh quản người ngoài cửa kia là ai, đến lúc đó chuyển lời lại là được.

Tề Vân Vân nói cảm ơn, đáy lòng hết sức kích động, hiện giờ cô cũng chỉ có thể chờ đợi, lôi kéo hành lý, cô đón thuyền nhỏ lần thứ hai đến khách sạn.

Cô vốn tính toán sẽ nghỉ một đêm trong khách sạn , sao biết. . ."Thực xin lỗi cô, vì cô không có đặt trước, các phòng hiện tại đều đã đầy khách rồi." Ông chủ khách sạn nói với cô bằng tiếng Anh.

Cô mệt đến mức choáng váng từng cơn, bước chân mất trật tự lôi kéo hành lý bình tĩnh bước ra khỏi khách sạn, đành phải ngồi ngay tại chỗ ghế tựa ở bên ngoài đợi, dù sao buổi tối Ưng Tư Lạc cũng sẽ đến, quan trọng hơn là nếu cô tìm khách sạn khác, ưng Tư Lạc đến đây sẽ không tìm được cô rồi.

Cô mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, ôm một tia hi vọng cuối cùng, mệt đến ngủ quên lúc nào không hay. . . giấc ngủ này thoáng cái đã qua một đêm, nhưng cuối cùng cô cũng không đợi được anh tới. . .

Sáng sớm, sau một chặng đường mệt mỏi Ưng Tư Lạc cũng trở lại nhà ở Venice, vì máy bay trễ giờ khiến anh về trễ hơn so với dự định.

Đây là lần thứ ba đi Đài Loan trong ba tháng qua của anh, mỗi lần anh đều đi một mình, ở lại chừng hai ngày, xử lý công vụ công ty xong lập tức đi ngay, chưa từng liên lạc với người nào. . . Kể cả Tề Vân Vân.

Nói anh chưa từng nhớ tới Tề Vân Vân là gạt người, ba tháng qua anh vẫn nghĩ muốn quên cô, nhưng cô bé này vẫn ngoan cố ở lại trong thế giới tình cảm của anh, giống một con sâu nhỏ cắn anh, khiến anh mỗi lần nghĩ tới cô lại âm ỉ khó chịu.

Địa chỉ, điện thoại của cô, anh mãi vẫn chưa ném bỏ, anh muốn gọi điện thoại cho cô, hỏi rõ vì sao cô phải lừa gạt anh? Nhưng ý tưởng xoay chuyển vòng vo, bản thân cứ vùng vẫy, cuối cùng. . . vẫn chưa gọi.

Cô bé không có lương tâm kia, vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa gọi cho anh, vậy thì anh cần gì phải gọi? Không có đạo lí tự mình lại đi đầu hàng trước, như vậy chứng tỏ anh đã tha thứ lời nói dối của cô, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ, tuyệt đối không.

"Anh, anh đã về rồi! Cũng đã tám giờ sáng rồi, em phải đi công ty gấp." Một tay Ưng Tiểu Kỳ ôm bản thiết kế, một tay bye bye anh hai, lập tức đi ra ngoài, đi đến cổng vòm, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, bèn quay lại vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, có cô gái tên Tề Vân Vân nói cô ấy chờ anh ở khách sạn Thánh Triết."

Cánh tay đang ở cởi bỏ cà- vạt của Ưng Tư Lạc cứng đờ, ánh mắt nặng nề liếc gọi em gái."Em nói cái gì? Đứng lại nói rõ ràng cho anh."

Ưng Tiểu Kỳ bị thay đổi bất ngờ của anh hai dọa sợ, thành thật đứng lại trả lời: "Em nói. . . Có cô gái tên Tề Vân Vân tới tìm anh, em nói buổi tối anh mới có thể trở về, cô ấy nói, vậy cô ấy chờ anh ngay tại khách sạn Thánh Triết, nhưng tới giờ này anh mới trở về, em không biết cô ấy có còn chờ ở đó hay khôngnữa! Như vậy đầy đủ rõ ràng chưa?"

Ưng Tư Lạc không nhúc nhích, thấp giọng nói: "Em có thể ra ngoài rồi."

Anh chậm rãi quay người đi, không để cho bất kì ai nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của anh, lại càng không biểu lộ tâm tình kích động. Cô ấy đến đây, có mục đích gì? Tới xin lỗi, hay là mang hợp đồng bảo hiểm đến muốn anh ký?

Trái tim của anh không cách nào bình ổn, cô ấy đang ở ngay tại Venice, nhân tố đơn giản này chỉ hoàn toàn ảnh hưởng tới anh, anh tin tưởng vững chắc chính mình không hề muốn gặp được cô kỳ lạ là đôi chân của anh lại không nghe sai bảo, cứng ngắc mạnh mẽ ra khỏi cửa, không thể kiềm chế tự mình đi chỉ thị, dặn dò người giữ thuyền tư nhân: "Chuẩn bị thuyền, tôi muốn ra ngoài."

"Ông chủ, ông muốn đi chỗ nào?"

"Khách sạn Thánh Triết, " anh cực kỳ ảo não, anh không hề muốn đi, khỏi phải tự tìm phiền toái, nhưng không anh kiềm chế được lòng dạ đang sục sôi của mình, cô ấy đã đi quãng đường thật xa từ Đài Loan tới, ví như anh không gặp cô một lần, anh. . . Không cam lòng.

20 phút sau đó, thuyền tư nhân nhà họ Ưng đỗ thuyền tại vùng lân cận quảng trường Thánh Mã Khả.

Ưng Tư Lạc đi chân đến khách sạn trước kia, sáng sớm bồ câu trên quảng trường so với người qua lại trên đường vẫn còn rất nhiều, anh vòng qua đường nhỏ, rất xa lập tức nhìn thấy bên ngoài khách sạn có một người, cô đơn chiếc bóng ngồi trên ghế tựa, cằm đặt trên tay ôm hành Lý, bộ dáng rất giống Tề Vân Vân. . .

"Vì sao không chờ ở bên trong khách sạn?" Anh nặng nề mắng, tự dưng nổi lên tức giận, bước nhanh tiến lên, càng thấy rõ đúng là cô, gương mặt cô trắng xanh, hai mắt trống rỗng, như là đã khóc, giống như bị bệnh!

Lời trách móc mạnh mẽ nghẹn trong cổ họng, anh đứng lại trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy vì sự xuất hiện của anh mà lộ ra một tia ngạc nhiên mừng rỡ của cô, diễn đàn lê quý đôn, trái tim cứng rắn của anh ngay lập tức vỡ nát. . .

"Anh rốt cục đến đây, khụ. . ." Tề Vân Vân hơi hơi ho khan, canh giữ trắng đêm ở bên ngoài khiễn cô có phần bị cảm lạnh, cả đêm không ngủ lại không đợi được anh, làm hại cô vẫn miên man suy nghĩ, nhịn không được ngồi khóc một mình.

"Làm sao không vào khách sạn?" Ưng Tư Lạc ngồi xổm xuống trước người cô, giọng nói dịu dàng hoàn toàn không dính dáng chút nào với mắng chửi người.

"Đầy khách rồi." Tề Vân Vân cười khổ.

" Không phải từ tối hôm qua tới giờ em vẫn ngồi ở chỗ này chứ?" Anh cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, nhịn không được nghĩ muốn chà nóng nó.

"Không còn cách nào khác. . . làm sao tới giờ anh mới đến?" Cô tủi thân đỏ hốc mắt.

"Máy bay trễ giờ, thực xin lỗi. . ." Anh không để ý giải thích, nhưng là anh đáng chết, anh không nên để cho cô ngồi chờ một mình ở chỗ này.

"Không sao. . . Em rất nhớ anh, vì sao, anh không gọi điện thoại cho em?" Cô một mình gánh nỗi tương tư lâu như vậy, lòng tràn đầy chua sót, nước mắt rốt cuộc rớt xuống mạnh mẽ, liên tục không ngừng.

". . ." Anh tìm không ra lời nói dối để an ủi cô.

"Anh có người khác sao?" Cô sợ hãi hỏi.

Anh lắc đầu.

"Vậy thì. . . Anh. . . Không cần em nữa, có đúng hay không?" Cô lại đoán.

Anh không phản bác được, cô nói đúng. . . Đúng là anh đang tính toán như thế.

Cô lo sợ không yên, rút tay đang bị anh nắm về.

Anh cứng người, bối rối nhìn cô.

Mà cô thì khóc đến thảm thương.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện