Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Hắc Bá Tước Vui Vẻ


trước sau

Trong ba ngày, hai người mỗi ngày đều dính ở chung một chỗ.

Tề Vân Vân giống như ngựa quen đường cũ, đưa Ưng Tư Lạc đi dạo khắp cố cung, chợ đêm Sĩ Lâm, bơi thuyền nước ngọt, cũng đi dạo tháp 101, còn lên lầu cao ngắm cảnh thành phố Đài Bắc...

Vào ngày cuối cùng trước khi Ưng Tư Lạc rời khỏi Đài Loan, Tề Vân Vân dẫn anh đi đến một nơi có thể coi là phong cảnh hạng nhất Đài Bắc, Cửu Phân, lần lượt ăn các món ăn khác nhau từ nhiều loại khoai, thịt viên hồng xíu...đến mức no căng. Từ Cửu Phần họ lại đi đến viện bảo tàng Hoàng Kim Kim Qua Thạch, xem ghi chép rầm rộ về việc khai thác mỏ vàng của Đài Loan năm đó, thỏa mãn đầy đủ mơ ước làm hướng dẫn viên du lịch của mình lúc trước.

"Ưng... Anh có muốn thử phá vỡ kỷ lục thế giới của Kim Thị một chút không, gạch vàng này chế tạo từ vàng ròng, nếu như dùng tay di chuyển được nó là có thể mang về! Ngày mai anh phải đi đại lục không phải sao, thuận tiện mang đi làm quà gặp mặt cho bác trai bác gái!" Cô nháy mắt, vẻ mặt rất dụ dỗ chỉ vào một miếng gạch vàng siêu cấp đang được trưng bày trên lầu hai viện bảo tàng Hoàng Kim, vẫn còn chưa có ai từng di chuyển được nó đâu!

Ưng Tư Lạc vén ống tay áo lên, thò bàn tay vào trong tủ kính, bàn tay cầm lấy gạch vàng, giả bộ đang dùng sức muốn di chuyển nó, trong miệng còn kêu: "Kim, cương, hộ, thể..."

Tề Vân Vân cười đến nỗi trước ngả ngả sau kéo tay anh, kêu anh đừng làm trò hề nữa."Tốt lắm rồi! Kim Cương, bỏ qua cho nó đi! Đừng bóp hư nó."

Ưng Tư Lạc rút tay ra lắc lắc, thấy cô vẫn còn đang cười, tay anh lập tức duỗi một cái ôm lấy cô, hai người vui vẻ cười, tiếp tục đi dạo viện bảo tàng, xem qua một bức ảnh cũ về khai thác vàng lúc sáng sớm, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm thanh thản.

Trong lòng Ưng Tư Lạc thực quý trọng thời gian chung sống ngắn ngủi với cô, lúc ở bên cô, anh không cảm thấy một chút áp lực nào, cô không giả tạo, muốn cười thì cười to, muốn ăn cái gì cũng ăn đến thoả thích, tuyệt đối không bao giờ giả bộ thục nữ cố ý chỉ ăn một chút xíu. Lúc cô nhìn anh, vẻ mặt luôn có một phần ngây ngô động lòng người, lúc anh ôm cô, thân thể mềm mại của cô luôn luôn xấu hổ tựa sát vào anh...

Anh rốt cuộc biết tại sao mình lại nhớ tới cô sâu sắc suốt rất nhiều năm như vậy; cô quả thật có một sức hấp dẫn đặc biệt, trong lúc cô giơ tay nhấc chân luôn có cảm giác gần gũi đích thực mà anh luôn ao ước, anh thật muốn buộc cô ở bên người mãi mãi, đáng tiếc là anh không thể... Anh không muốn làm khó cô, chỉ có thể lập tức bay tới Đài Loan mỗi khi có thời gian, cho dù chỉ là để nhìn cô một cái, anh cũng sẽ hài lòng.

Bọn họ chơi đến tối rồi bắt xe trở về Đài Bắc, xuống tắc xi, hai người khoác tay lên hông nhau, vừa cười vừa nói đi vào khách sạn, đi qua đại sảnh rộng lớn rồi vào thang máy, trong mắt của bọn họ chỉ nhìn thấy đối phương, hoàn toàn không để ý đến có một cô gái mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lúc nhìn thấy bọn họ thân mật...

Người này chính là nhân viên nghiệp vụ đứng đầu nghề bảo hiểm Canh Phương Úc, cô dồn sức nháy mắt, thật hy vọng cái mà mình mới vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh, làm sao khách hàng lớn cô vội vã muốn ký hợp đồng lại cùng bà chủ nhỏ của bảo hiểm Tề Thị ở cùng một chỗ, còn cùng đi lên lầu... Một nam một nữ lên lầu còn có thể làm gì? Nhất định là đi thuê phòng!

Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều hình ảnh mập mờ, nhưng ở một phút đồng hồ sau khi cô tổng kết những thứ tưởng tượng kia, oán hận từ trong mắt cô lập tức bắn ra mạnh mẽ.

Ngay từ ba ngày trước cô đã hẹn trước với Ưng Tư Lạc, đã gặp mặt anh ở phòng ăn Zehder, hai người nói chuyện công việc rất thuận lợi, anh nói phải đánh giá xong rồi mới quyết định, nhưng mấy hôm nay cô luôn cực khổ chờ cũng không có chút tin tức nào vì vậy cô mới tới đây, cô biết Ưng Tư Lạc sẽ ở lại phòng tổng thống trong khách sạn này, vì điểm công, cô tính sử dụng ra thủ đoạn sau cùng của mình, không tiếc hy sinh sắc đẹp dẫn dụ anh, cô bắt buộc phải khiến anh quyết định hứa hẹn giao bảo hiểm của Ưng Thị cho mình, nhưng không nghĩ tới, lại có người nhanh chân đến trước!

Tề Vân Vân lại dám giành khách hàng quan trọng của cô... Cô nhất định không tha cho cô ta, hừ!

Tất cả đồng nghiệp trong công ty đều truyền miệng với nhau rằng cô gái Tề Vân Vân đó tuy còn trẻ tuổi, mới hai mươi mốt tuổi nhưng năng lực làm việc lại không thể bàn cãi, mới vào công ty được một năm nhưng thành tích lại không chê vào đâu được. Cho dù khách hàng có khó dây dưa như thế nào gặp phải cô cũng phải phục tùng chịu thua, có lẽ thành tựu tương lai của cô nhất định sẽ vượt qua được cha mẹ mình, trò giỏi hơn thầy.

Nhưng hôm nay theo Canh Phương Úc cô thấy, Tề Vân Vân cũng chẳng phải đặc biệt lợi hại gì, còn không phải là bắt chước chiêu số cô thường dùng, lấy sắc đẹp câu cá lớn sao! Mắt thấy con dê béo Ưng Thị sắp bị người khác cướp đi như vậy, cô thật không cam lòng, hừ, cô quyết định chờ ở chỗ này, Tề Vân Vân đó có gan thì đừng có mà rời bỏ, để cho cô thừa cơ mà chen vào!

"Phục vụ, cho tôi một ly cà phê." Cô đưa thực đơn cho phục vụ. Khách sạn này cô thường tới, toàn bộ thang máy dẫn tới phòng khách trên lầu dưới lầu đều tập trung ở trong đại sảnh, cô đang ngồi ở bên trong một tiệm cà phê bên cạnh thang máy, chuẩn bị kháng chiến lâu dài, diễn đàn lê quý đôn, bất kỳ lúc nào cũng nắm giữ động tĩnh của Tề Vân Vân, chỉ cần cô ta vừa rời đi, cô lập tức lên lầu. Cô cũng không tin bằng vẻ thùy mị với kỹ thuật giao tiếp cao siêu của cô, trong thời gian ngắn Ưng Tư Lạc sẽ không ký hợp đồng với cô.

"Lập tức sẽ đưa tới cho cô." Phục vụ ghi nhớ món cô đã chọn.

Canh Phương Úc ngồi xuống, hai mắt giống như X quang nhìn chằm chằm vào thang máy, mỗi lần thang máy mở ra cô lập tức tràn đầy hi vọng, đáng tiếc thang máy mở lại đóng, đóng lại mở, cô cũng không nhìn thấy Tề Vân Vân...

Cà phê vừa đưa tới, cô uống liên tục mấy chén, nghiêng mình ngủ gà ngủ gật, còn dùng lực bấm mí mắt để cho mình lên tinh thần.

Trông mong a trông mong, tiếng chuông thông báo vang lên, Phật Môn lại mở ra, cặp mắt cô trợn to, phát ra ánh sáng, không nghĩ tới chưa trông được Tề Vân Vân rời đi, lại trông được "Cục vàng" Ưng Tư Lạc của cô đi xuống...

Anh đi xuống lầu một mình, đang ở trước thang máy tự nhiên nói chuyện với một nhân viên của khách sạn, không biết đang nói cái gì?

Cô mặc kệ, biết nắm bắt cơ hội mới không phải là kẻ ngốc, chỉ cần cô làm được lần này, chính là cái gọi “Ra tay trước mới là kẻ mạnh”.

Cô thấy anh đi về phía cửa hàng miễn thuế , vội vàng đặt tiền cà phê lên bàn rồi bước nhanh đi theo.

"Anh Ưng ...Anh Ưng..." Cô bày ra khuôn mặt tươi cười, cố gắng hết mức để cho giọng nói của mình trong trẻo dễ nghe.

Ưng Tư Lạc đang định vào tiệm bán hoa, nghe có người kêu anh, bèn dừng chân ngoái đầu nhìn lại.

"Tôi là Canh Phương Úc, anh nhất định còn nhớ rõ tôi phải không!" Canh Phương Úc bước nhanh về phía trước, thân thiện đưa ra danh thiếp lần nữa, tăng mạnh ấn tượng của anh đối với mình.

"Tôi nhớ." Ưng Tư Lạc nhận lấy danh thiếp của cô, nhưng không có thu vào túi, mà cầm ở trên tay; giờ phút này anh cũng không muốn bị quấy rầy. Sáng mai anh đã rời khỏi Đài Loan, thừa dịp Tề Vân Vân đang tắm, anh xuống lầu muốn mua một bó hoa, viết một tấm thiệp tặng cô, kỷ niệm ba ngày bọn họ sống chung vui vẻ, diễn đàn lê quý đôn, vội vã mua xong còn phải nhanh chóng lên lầu, vội vàng lên chờ lúc cô tắm ra tặng hoa cho cô ấy, tạo một bất ngờ cho cô.

"Anh suy tính thế nào rồi? Phần bảo hiểm này của chúng tôi là đặc biệt ưu đãi đấy!" Canh Phương Úc dùng khuôn mặt tươi cười ngọt ngào nhất của mình nói với anh.

"Ngại quá, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, hơn nữa nếu không có hẹn trước, tôi cũng không muốn nói chuyện công việc trong thời gian cá nhân riêng tư." Ưng Tư Lạc vẫn duy trì nhã nhặn lịch sự nhưng thái độ lại rất Lạnh nhạt, nói xong tự mình đi vào trong tiệm hoa.

Canh Phương Úc cũng biết mình gặp phải trở ngại lớn rồi, cảm giác thất bại thật sâu sắc... Sâu đến tận đáy lòng.

Cô đứng bên ngoài ở tiệm bán hoa cắn răng nghiến lợi nhìn ưng Tư Lạc đang cúi đầu chọn hoa, loại nào cũng đều là loại hoa nhập khẩu, còn tăng thêm nơ hoa vải làm đẹp, một bó hoa mà đắt đến mức dọa người, nhưng mắt anh cũng không nháy một cái, còn dùng "giọng nói đẹp đẽ" trầm thấp nói: "Tôi còn muốn mua một tấm thiệp."

"Là cho bạn gái sao?" Nhân viên bán hoa kính cẩn hỏi anh.

"Đúng vậy."

"Nơi này có cung cấp các kiểu dáng thích hợp, mời ngài lựa chọn." Nhân viên bán hoa dẫn anh đến bên cạnh sạp để thiệp.

Canh Phương Úc bị chọc tức rồi, nếu cô không đoán sai, nhất định là anh đang mua hoa cho cái người được anh coi trong ở trên lầu, cô chủ nhỏ Tề Thị kia; nhìn bộ dạng thân mật không hề ngại ngần của bọn họ lúc vào khách sạn có thể thấy rất rõ ràng quan hệ của hai người cũng không tầm thường.

Nhưng Ưng Tư Lạc cũng mới ở lại Đài Loan ngắn ngủn bốn, năm ngày, trong thời gian ngắn như vậy bọn họ lại có thể từ qua hệ không quen biết trở thành bạn bè trai gái, rốt cục cô ta đã dùng cách gì quyến rũ được anh kí hợp đồng? Nhìn bộ dạng anh, có thể thấy rõ ràng là anh rất cam tâm tình nguyện muốn mua hoa tặng cô ta.

Cô hận không thể vọt vào đem những đóa hoa đó cắn nát, nhưng so với việc đó cô lại càng muốn làm một chuyện hơn.. Đó là tìm hiểu rõ tại sao người khác có thể vượt qua cô?

Cô khổ sở đợi gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cục Ưng Tư Lạc cũng ôm một bó hoa màu hồng được trang trí hết sức lãng mạn xinh đẹp đi ra, trên đó còn kẹp một tấm thiệp.

Cô cẩn thận bước qua, cố gắng hết sức làm cho mình thoạt nhìn rất "Bình thường "mỉm cười". Anh Ưng, anh có thể rút ra một chút thời gian được không, để tôi nói mấy phút với anh."

"Trong thời gian trước khi thang máy tới, cô có thể nói." Ưng Tư Lạc thấy cô vẫn chờ đợi, lập tức cho cô một cơ hội. Thật ra thì về vấn đề hợp đồng bảo hiểm vận tải đường thuỷ, anh cũng rất có hứng thú về phía các công ty bảo hiểm ở Đài Loan, liên tục bàn bạc nhưng mà chi nhánh công ty còn nửa năm nữa mới chính thức bắt đầu vận chuyển buôn bán, anh phải nghiên cứu kỹ hơn cùng với phụ tá, lựa chọn đơn vị bảo hiểm đưa ra điều kiện có lợi nhất để hợp tác.

"Nếu anh không muốn ký hợp đồng với tôi cũng không sao, nhưng tôi có thể biết, có phải anh đã bàn xong việc kí hợp đồng bảo hiểm với cô chủ nhỏ Tề Thị hay không?" Canh Phương Úc không ngừng cầu nguyện trong lòng hi vọng bọn họ còn chưa có ký hợp đồng, nhưng cô lại ngoài ý muốn nhận được một câu trả lời kỳ quái...

"Ai là cô chủ nhỏ Tề Thị?" Ưng Tư Lạc nhìn lại cô một cái.

Canh Phương Úc không hiểu, ánh mắt của anh giống như là không biết Tề Vân Vân chính là Cô chủ nhỏ Tề thị; anh không phải là bị Tề Vân Vân cho uống cái canh lú lẫn gì, trở nên ngốc nghếch đi?" Anh Ưng, diễn đàn lê quý đôn, không dối gạt anh, tôi tới khách sạn rất nhiều lần cũng không đợi được anh, tối nay tôi tới chào hỏi anh, đúng lúc nhìn thấy anh cùng nhau đi vào khách sạn với cô chủ nhỏ Tề Thị."

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì." Ưng Tư Lạc đã mất kiên nhẫn.

Canh Phương Úc nghiêng môi, muốn cười cũng cười không nổi, cô thật không hiểu tại sao anh không hiểu? Cô cũng đã nói thật rõ ràng, nếu nói như vậy, vậy chẳng phải đã rõ ràng sao...

"Tôi nói rõ một chút tốt hơn, tôi mới là nhân viên nghiệp vụ đứng đầu ngành bảo hiểm Đài Bắc, so với tôi Tề Vân Vân chẳng qua chỉ là một nhân viên bảo hiểm chưa đủ kinh nghiệm thôi." Tóm lại coi trọng mình trước, vả lại người cùng ngành nói xấu nhau cũng rất bình thường, hiện tại cô cũng chỉ còn cách dùng ba tấc lưỡi của mình thôi.

"Làm sao cô biết Tề Vân Vân? Cô ấy sao có thể làm nhân viên ngành bảo hiểm?" Ưng Tư Lạc đã đến trước thang máy, nhưng không có lập tức bỏ lại nhân viên nghiệp vụ đáng ghét này, lời nói của cô làm anh cực kỳ kinh ngạc.

Cao! Thật là cao chiêu! Canh Phương Úc ở trong lòng thở dài nói, kể ra thủ đoạn Tề Vân Vân lôi kéo bảo hiểm quả thật vượt quá tưởng tượng của cô, lại có thể ở trong lúc Ưng Tư Lạc không ý thức được dụ dỗ anh, nhất định là sau cùng mới chịu "Ra tay" kêu anh ngoan ngoãn ký hợp đồng bảo hiểm không phải sao!

"Anh Ưng, tôi dĩ nhiên biết người tên Tề Vân Vân này, cô ấy làm nhân viên trong giới bảo hiểm cũng không phải là bí mật, nhưng chẳng qua là cô ấy cũng chỉ mới là cô gái hai mươi mốt tuổi, diễn đàn lê quý đôn, mặc dù dáng dấp bề ngoài trẻ trung xinh đẹp, nhưng anh đừng bị bề ngoài của cô ta làm cho cho mê hoặc, tôi mới là chuyên nghiệp nhất."

Chân mày Ưng Tư Lạc bắt đầu vặn gắt gao, cái cô gái Canh Phương Úc này vô duyên vô cớ nói nhiều lời nói bịa đặt như vậy, anh không nghiêm chỉnh mà đối phó cũng không được."Cô lại làm sao biết được tuổi của Tề Vân Vân?"

Canh Phương Úc cho là anh đang thử cô, để chứng minh thực lực và hiểu biết sâu sắc đối với giới bảo hiểm của mình, cô nói: "Anh Ưng, mặc dù anh có dòng máu người Hoa, nhưng anh đến từ Zehder, không quen thuộc đối với giới bảo hiểm Đài Bắc, còn tôi đã làm ngành này sắp được sáu năm, Tề Vân Vân là người mà bảo hiểm Tề Thị tích cực bồi dưỡng thành Ông chủ tương lai, diễn đàn lê quý đôn, cô ta hai mươi tuổi vào làm, mới trong thời gian rất ngắn, nhưng nói thật, người cùng ngành cũng rất coi trọng tiền đồ của cô ta, cô ta cũng có chút tài năng, nếu không làm sao sẽ để ý đến khách hàng lớn là anh?" Là con dê béo lớn... Đáy lòng Canh Phương Úc cười lạnh.

Ưng Tư Lạc cũng không thể coi như không có gì, những lời của cô ta và hiểu biết biết của anh với Tề Vân Vân trùng khớp quá nhiều, Vân Vân là phục vụ của khách sạn này, ba năm trước đây lúc gặp phải cô, cô nói cô hai mươi bốn tuổi, anh sẽ không nhớ lầm; nhưng theo lời Canh Phương Úc nói, không phải là ba năm trước dây dđlqđ Vân Vân mới mười tám tuổi sao! Anh có loại cảm giác bị trêu đùa, loại cảm giác này rất tệ.

"Mời cô trở về đi! Hợp đồng bảo hiểm chắc sẽ không suy xét quý công ty." Anh khốc nghiêm mặt, trực tiếp vào thang máy, không để ý tới cô ta nữa.

Đáy lòng Canh Phương Úc lạnh lẽo, dứt khoát không cười, dù sao dê béo không phải là của cô, nhưng anh dường như bị đả kích không ít, cô lập tức đi cũng tốt, để cho anh hồi phục tinh thần.

"Anh Ưng, những câu tôi nói là thật, anh tuyệt đối có thể đi kiểm chứng, anh đi điều tra một chút sẽ biết, tóm lại xin anh nhớ, Tề Vân Vân chẳng qua là dựa vào cái mũ cô chủ nhỏ Tề Thị, còn lại không hề mạnh mẽ giống như tôi, tôi mới là chuyên nghiệp nhất, cam đoan chất lượng cộng thêm năng lực ai cũng ca ngợi, là nhân viên nghiệp vụ đứng đầu nghề bảo hiểm..." Cô treo lên danh hiệu thật tốt cho mình, cố

gắng nói xong trước khi cửa thang máy đóng lại.

"Hô..." Cửa thang máy đóng lại, người đã đi, mặt Canh Phương Úc lập tức xụ xuống, mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng cô nhận, thắng bại là chuyện thường của binh gia, người ta không chọn cô, cô cũng chỉ đành kết thúc công việc thôi, dù sao khách hàng khắp nơi đều có, chẳng qua là chia ra nhỏ và lớn thôi.

Ưng Tư Lạc ở trong thang máy, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt sâu không lường được. Canh phương úc nói không sai, anh có thể kiểm chứng! Nhưng... Anh chưa bao giờ từng nghi ngờ Tề Vân Vân, mỗi khuôn mặt tươi cười của cô, tất cả cử chỉ cũng tự nhiên động lòng người, anh yêu cô, bọn họ hai bên đều tình nguyện, anh vốn không tin tưởng Tề Vân Vân sẽ là cái cô chủ nhỏ bảo hiểm Tề Thị gì, diễn đàn lê quý đôn, nếu không vì sao cô lại xuất hiện ở khách sạn này làm phục vụ? Đó chẳng phải quá không bình thường.

Anh nghe nói qua có một bộ phận nhân viên bảo hiểm bất tài vì số tiền hợp đồng khổng lồ, sẽ giở trò bịp bợm, không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng này không phải là Tề Vân Vân, huống chi anh lấy chân thành đối với cô, cô càng không thể nào đối với anh như vậy.

Thang máy đạt tới Tổng Thống phòng của anh, anh đi về phía hai cánh cửa lớn, mở ra. Từ trong phòng tắm bên phòng khách bay tới mùi hương sữa tắm hết sức thanh nhã, còn có tiếng hát nỉ non của cô, tim của anh hoàn toàn trao hết cho cô, thói quen có cô làm bạn, anh thật sợ sau khi ngăn cách hai chỗ, anh sẽ nhớ cô nhớ đến đau lòng.

Anh đóng cửa lại, đi về phía căn phòng của cô, nghiêng người đặt hoa ở của trước cửa phòng cô, muốn cô vừa mở cửa đã nhìn thấy tâm ý của anh dành cho cô.

Anh trở lại căn phòng cuả mình, vào phòng tắm, thuận tay vứt danh thiếp của Canh Phương Úc vào trong thùng rác.

Cởi áo quần, anh ngồi vào trong bồn tắm, buông lỏng gân cốt, xóa tan mệt mỏi sau khi đi dạo cả ngày; vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể anh ngày càng thư thái không đúng, Canh Phương Úc nói nhiều lời nói dối công kích Vân Vân như vậy, vốn không thể tha thứ, dđlqđ nhưng anh lại chưa yêu cầu cô ta nói xin lỗi Tề Vân Vân tại chỗ... Không được, cô ta phải bị khiển trách, hơn nữa anh còn phải tố cáo với công ty của cô ta.

Anh đứng lên từ trong bồn tắm, hai chân vẫn còn nước chảy giọt mạnh mẽ đi về phía thùng rác, nhặt lên danh thiếp của Canh Phương Úc, anh nhớ cấp trên công ty cô ta có đường dây tố cáo hai mươi bốn giờ riêng, anh lập tức lập tức gọi, tố cáo của hành động không thoả đáng của cô ta với phía công ty.

Anh trở lại bồn tắm, thân thể tráng kiện ngâm vào trong nước ấm, cầm điện thoại trên tường lên, gọi tới công ty cô ta, vang lên hai tiếng, lập tức có người đàn ông nhận nghe máy: "... Hân hạnh được phục vụ cho quý khách."

"Chuyện là như vầy..." Ưng Tư Lạc kể lại tất cả lời Canh Phương Úc nói qua, cũng bày tỏ: "Quý công ty không nên mặc cho nghiệp vụ nhân viên nói những lời không chịu trách nhiệm như vậy, cô ta nhất định phải nói xin lỗi với bạn gái của tôi."

Người đàn ông bên đầu điện thoại kia chần chờ một chút, rất nhẹ nhàng cũng rất khẳng định nói: " Anh Ưng, tôi không biết bạn gái của anh có phải cùng tên với cô chủ nhỏ Tề Thị hay không, nhưng cô chủ nhỏ Tề Thị thật sự kêu Tề Vân Vân, cô ấy làm ở chỗ chúng tôi đây coi như có danh tiếng... Nhưng mà tố cáo của anh, chúng tôi vẫn sẽ trình lên cho công ty."

"Không cần!" Ưng Tư Lạc nổi giận bỏ ống nghe trở về chỗ điện thoại trên tường, ném danh thiếp lên bồn rửa tay, hai cánh tay vén lên thành bồn, nhắm lại ánh mắt đang phun lửa, lâm vào trong suy nghĩ phức tạp. Hiển nhiên, không có "Bằng chứng" mạnh mẽ bọn họ chắc chắn sẽ không nói xin lỗi, anh lập tức gọi điện thoại cho nhân viên chủ quản bộ phận phòng khách của khách sạn, "Mời" ông ta ra mặt làm nhân chứng tốt hơn.

Anh làm việc luôn luôn không dài dòng, sự việc nhất định phải có một chấm dứt ở tối nay; mở ra đôi mắt đang cháy hừng hực, anh cầm lấy ống nghe lần nữa...

"Anh Ưng, tôi rất vui khi được xác định giúp anh... Nhưng mà ̣... Trong số phục vụ không có ai tên Tề Vân Vân..." Câu trả lời của bộ phận chủ quản phòng khách khiến cho trái tim của Ưng Tư Lạc lạnh xuống, nhanh chóng xuống đến dưới điểm đóng băng.

Làm sao Tề Vân Vân có thể không phải là phục vụ trong khách sạn! Ngày đó cô còn mặc đồng phục phục vụ, rất nhuần nhuyễn phục vụ ở giữa bàn ăn, làm sao có thể không có người này?

"Còn có cái gì tôi có thể giúp được không ạ?" Bộ phận chủ quản phòng khách hỏi.

"Không sao." Ưng Tư Lạc phiền não trả lời điện thoại, nghi vấn trong đáy lòng anh lan rộng, anh gấp rút rời khỏi bồn tắm, mặc bộ áo choàng tắm, đi ra phòng tắm, cầm lên kẹp danh thiếp trên tủ đầu giường, lấy ra số điện thoại với địa chỉ Tề Vân Vân chép cho anh, cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi đến nhà cô.

"Xin hỏi Tề Vân Vân là ở chỗ này sao?"

Vâng ạ! Tôi là chị lớn của cô ấy, xin hỏi anh tìm Vân Vân sao? Cô ấy đi công tác mấy ngày nữa mới có thể trở lại." Người nghe điện thoại tự xưng là chị lớn nhà họ Tề.

Ánh mắt Ưng Tư Lạc run sợ, bờ môi lạnh lẽo tới mức đông lạnh bức ra mấy chữ: "Tôi là khách hàng của cô ấy."

"Vậy anh có thể gọi điện thoại tới bảo hiểm Tề Thị nhắn lại cho cô ấy, hoặc là gọi điện thoại cho cô ấy! Hay là muốn tôi chuyển lời? Nhưng tôi không hiểu nghề bảo hiểm lắm, sợ nói sai cái gì..."

"Bảo hiểm Tề Thị có miễn trả tiền điện thoại sao?" Tim của anh bịt kín ngàn tầng sương bay.

"Có, tôi phải xem lại một chút..." Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng vang lật sổ điện thoại, một lát sau cô nói: "Xin anh ghi nhớ, là 0800... máy nội bộ của Vân Vân là hai tám tám."

"Rất cảm ơn cô, tạm biệt." Giọng nói trầm ổn của Ưng Tư Lạc thấp xuống, trái tim đã như núi lửa ngàn mét sôi sùng sục phun ra nham thạch nóng chảy, Tề Vân Vân đúng là nhân viên bảo hiểm, không có ai nói sai, mà là anh... Bị lừa!

Cảm giác này càng khó chịu hơn so với ngã vào cống nước thối, tâm tình của anh rất tồi tệ, còn có cảm giác tổn thương vì bị lừa gạt.

Nhưng hẳn không phải là hiện tại cô mới bắt đầu lừa gạt anh, theo như suy luận từ lời nói của Canh Phương Úc, từ ba năm trước Tề Vân Vân đã lừa anh rồi, cô nói dối tuổi của mình, thật ra thì khi đó cô chỉ mới là con nhóc người mười tám tuổi, cùng lứa với em gái Ưng Tiểu Kỳ của anh!

Sớm biết vậy, anh tuyệt đối sẽ không hôn một cô bé... Anh thậm chí còn bị cô ảnh hưởng, nhiều năm qua vẫn nhớ cô, hôm nay anh cho là mình yêu, tình yêu phát ra từ nội tâm, quý trọng cô, yêu cô không hề giữ lại, cuối cùng mới phát hiện thật ra thì mình chẳng qua là làm suckers ( mình không rõ lắm, chỉ biết là một câu chửi, ai biết xin hãy chỉ cho mình nhé).

Hiện tại cô giả vờ làm phục vụ khách sạn tới kéo gần quan hệ với anh, mục đích đơn giản chỉ có một, cô muốn lấy được hợp đồng bảo hiểm của anh, nhưng vì sao cô chậm chạp không có hành động?

Có lẽ là tối nay đi! Sáng mai anh đã rời Đài Loan, tối nay chính là cơ hội cuối cùng của cô.

Anh sẽ chờ xem cô muốn dùng phương thức gì nói với anh, đến lúc đó anh sẽ không ngại ngần vạch trần cô, hung hăng một ngụm chiếm đoạt cô, sẽ lột sạch cô một bữa, đuổi ra bên ngoài phòng, muốn cô cút xa một chút.

Tim của anh đau âm ỷ, đàn ông cũng sẽ tan nát cõi lòng, nhưng đó tuyệt đối là bắt đầu tàn nhẫn phản kích! Bịch một tiếng, cánh cửa trái tim của anh đóng lại một lần nữa; anh sẽ kết thúc tất cả tại đây, sau này tình yêu đối với anh mà nói, chẳng khác nào... Rắm thối.

Sau khi tắm rửa, Tề Vân Vân thay T-shirt cùng quần soóc mới mua ở Cửu Phần, tùy tiện mang dép, lấy trứng bắc thảo mua ở Đạm Thủy, kẹo que mạch nha vị ô mai mua ở Cửu Phần, chè bột mì phấn và bánh bích quy nhỏ tạo hình máy bay...

Ôm đồ ăn vặt đếm không hết cộng thêm một hộp đâm vui vẻ vào trong ngực, dự định đi la cà tới phòng Ưng Tư Lạc, tối nay là một đêm cuối cùng bọn họ ở bên nhau, cô tiếc không muốn ngủ, phải chơi đùa suốt đêm với anh mới được...

Cửa phòng vừa mở, chân đang muốn bước ra, thiếu chút nữa đạp phải một đống đồ đặt ở cửa."Đây là thứ gì?"

Cúi đầu nhìn, trên đất trước cửa phòng để một bó hoa thật là đẹp, cô vui mừng, người duy nhất cô nghĩ đến chính là tình nhân Latin Ưng Tư Lạc của cô, chỉ có anh mới làm chuyện Lãng mạn như vậy.

Cô ngồi xổm xuống, nước mắt lưng tròng rối rít để toàn bộ đồ ăn vặt trong ngực lên trên mặt đất, cẩn thận cầm lên thiệp nhỏ đặt ở trong bó hoa đẹp đẽ, thấy anh đặt bút dùng tiếng Trung viết: "Em là là bảo bối của tôi... Tư Lạc."

"Thật là đẹp..." Cô vừa khóc vừa cười nắm lời thề tình yêu của anh mà ca ngợi, trái tim giống như con diều bay xa nương theo gió thổi hướng về phía anh, cô thật là muốn tựa sát vào anh, nói với anh cô rất yêu anh, anh cũng là bảo bối của cô!

Cô lau nước mắt, ôm lấy bó hoa, cũng ôm lấy đồ ăn vặt muốn chia nhau với anh đi về phía phòng anh, không có còn thừa lại tay tới gõ cửa, cô nghiêng người, giơ cùi chỏ lên sử dụng, "Gõ gõ... Gõ... Gõ gõ", cô cho anh một "Ám hiệu" rất có tiết tấu bày tỏ cô đã tới, cô cười, muốn lúc anh mở cửa nhất định sẽ cho mình một cái ôm nồng nhiệt...

Chờ chờ, cánh cửa lại chậm chạp không có mở ra, cô lại nghiêng người, lấy khửu tay "Gõ gõ... Gõ...", ủa? Độ cứng có chút thay đổi, thanh âm cũng không Giống như cũ, quay đầu vừa nhìn, cái cô đang gõ là lồng ngực của anh, cửa đã mở, bên trong tối đen, mà anh đã đứng ở cửa rồi!

"Vì sao không mở đèn? Trong phòng anh bị cúp điện sao?" Cô cười hì hì, cho rằng anh đang chế tạo không khí.

"Em muốn vào đi vào sao?" Anh đang suy nghĩ ở trong bóng tối theo thói quen.

"Ừ, em muốn nói cho anh, em rất thích thứ anh tặng. . .\'Cái này", cám ơn." Cô ngửi hoa tươi, cười ngọt ngào, hạnh phúc nói: "Chúng ta cùng nhau hưởng dụng \'thứ\' mà chúng ta mua ở trên đường đi!" Bả đầu Cô nghiêng về "khu đồ ăn vặt" trên cánh tay phải bởi vì bận ôm đồ ăn nên không có tay ở không để chỉ.

Trên mặt vẻ mặt Ưng Tư Lạc hiện tại chỉ có một cảm xúc chính là khinh miệt."Vào đi!"

Anh mở đèn, để cho toàn bộ bên trong phòng sáng lên, muốn coi rõ ràng rốt cuộc cô đeo mấy tầng mặt nạ, còn muốn dùng mặt nạ ngọt ngào của cô để gạt anh mấy lần nữa?

Tề Vân Vân hỉ chăm chăm đi vào, nghịch ngợm dùng nhỏ mông đóng cửa lại, tự mình đi về phía "Cái bàn" có diện tích lớn nhất bên trong phòng anh, cũng chính là giường của anh, ở trên cao bắt đầu "Dỡ hàng", để vô số đồ chơi nhỏ trong ngực xuống, trong miệng không ngừng huyên thuyên: "Mau đến xem, cái này đâm vui vẻ chơi rất vui! Ở đây có rất nhiều ô vuông, bên trong cũng chuẩn bị đồ quý, em muốn chơi một cách mới, chúng ta chơi đoán số trước, người thắng có thể đâm một ô vuông, xem bảo vật của mình trước, người lấy được nhiều bảo vật nhất là người thắng."

Ưng Tư Lạc Lạnh nhạt lại tà ác nhìn chằm chằm bóng lưng tươi đẹp của cô, nhìn cô cố ý bày ra cặp vai nhỏ nhắn, đôi chân thon dài mảnh mai dưới quần soóc, cô đã chuẩn bị xong muốn bắt đầu dụ dỗ anh sao!

Tề Vân Vân vội vàng đem hoa cùng đồ ăn vặt bày ngăn nắp, leo lên "Bàn lớn", ngồi chồm hỗm ở phía trên, ngay tại chỗ phá hủy một ô kẹo mạch nha ô mai bản thân ăn trước đỡ thèm.

"Ừ... Ăn ngon, anh cũng ăn một viên." Cô chào hỏi, thay anh phá hủy một viên, quay đầu lại muốn đưa cho anh vẫn đang đứng ở mép giường, ngửa đầu mới nhìn thấy vẻ mặt anh là lạ, không cười, cũng không nói gì.

Có lẽ là thương tâm! Ngày mai bọn họ sẽ phải chia tay, anh chưa nói, nhưng cô rất hiểu anh.

"Đừng như vậy..." Cô chuyển người về hướng đối diện anh, vai thẳng tắp, hai cánh tay ôm chặt hông của anh.

Anh cười lạnh, chẳng qua chỉ có chút tài mọn, dùng thân thể tới mê hoặc anh, xem ra chiêu sau của cô cũng không hơn gì cái này...

"Nào, ăn trước một que kẹo mạch nha ô mai, lại thêm một viên trứng bắc thảo, đừng thương tâm, chúng ta cùng chơi cái đâm vui vẻ này, tối nay ai cũng không ngủ, chơi đến tận khi trời sáng." Tề Vân Vân nuốt nước mắt vào trong lòng, nếu anh thấy cô khóc sẽ lại không rời được cô, mạnh mẽ giả bộ cười hi hi nắm tay của anh, kín đáo đưa kẹo que mạch nha ô mai cho anh, lấy thêm hai túi trứng bắc thảo lớn cho anh nhìn."Anh muốn ăn viên lớn hay viên nhỏ trước?"

Ưng Tư Lạc cầm chặt que kẹo mạch nha ô mai, ánh mắt nheo lại liếc về phía cô, khóe môi đùa cợt nâng lên, nhìn xem cô muốn biểu diễn tới khi nào?

Cô nhìn anh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng chua sót..."A nếu không thì ăn trước viên nhỏ tốt hơn, nhỏ mà đủ vị, rất có cảm giác!" Cô cúi đầu bỏ đi bọc ngoài trứng bắc thảo, ở trong lòng âm thầm đổ nước mắt ròng ròng, bỏ đi, tốt hơn mình thử ăn trước, lấy thêm một viên nhét vào trong miệng anh...

Ưng Tư Lạc vẫn cứ không mở miệng.

"Đừng như vậy mà! Nào... A..." Cô cứng rắn muốn anh ăn.

Anh bị động ngậm một viên, hung hăng nhai, dùng sức nhai... Nhai cắn đến mức nghe thấy tiếng vang rắc rắc két…

Chơi nữa đi! Đùa bỡn anh nữa đi!

Anh sẽ chờ xem cô muốn làm chuyện xấu tới trình độ nào, nhưng chỉ sợ... Anh còn tệ hơn so với cô, đến lúc đó sẽ để cho cô nếm thử một chút mùi vị giống như gặp địa ngục!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện