Đoạn đường ra khỏi căn cứ của Đông Phương Tước có rất nhiều lối đi chồng chéo khác nhau, lại còn có rất nhiều sỏi đá, Đinh Tiểu Lộ thì không nhớ đường đi. Ban đêm tối tăm, cô lại càng mù mịt.
" Vi An, chúng ta hình như lạc đường rồi!" Đinh Tiểu Lộ không tìm được lối ra, cô liền lên tiếng nói với Vi An.
" Cô đúng là hết nói nổi mà! Chuyện gì cũng đến tay tôi, để tôi ra tay cho mà xem!" Vi An nhìn Đinh Tiểu Lộ lắc đầu than thở, cô vỗ ngực đắc ý nói.
Cô lấy máy tính của ra, trên đồng hồ của Vi An có cài thiết bị định vị, cô dùng vệ tinh định vị vị trí hiện tại của mình. Đúng như dân chuyên nghiệp, bằng một vài thao tác đơn giản, ít phút sau cô đã nắm rõ địa hình ở đây.
" Đã xong rồi! Bây giờ cô chạy về phía trước, rồi rẽ trái!" Vi An vừa nhìn vào màn hình, vừa chỉ đường cho Đinh Tiểu Lộ.
Phải nói, đường vào căn cứ của Đông Phương Tước cứ như một mê cung, Đinh Tiểu Lộ theo sự hướng dẫn của Vi An không biết đã đi qua mấy con đường rồi. Đường nào cũng cây cối rậm rạp, lại giống giống nhau, chỉ nghĩ đến là Đinh Tiểu Lộ cảm thấy đầu muốn nổ tung. May mà có Vi An, nếu không chắc cô chết khô ở đây luôn.
Hai mươi phút sau.
Xe băng băng cũng chạy đến đường lộ, Đinh Tiểu Lộ nhấn ga lao về phía trước, con xe này khá thô kệch, nên Đinh Tiểu Lộ cũng để tốc độ vừa phải, bởi cô lái không quen. Cô đã từng đến biệt thự của người đàn ông kia, đường đi cũng không khó, rất dễ nhớ.
Không lâu sau, cô đã đến nơi, nhìn xe của Đông Phương Tước đậu ở rất gần đó, là cô biết mình đã đến đúng chỗ rồi.
" Vi An, chuẩn bị vũ khí đi! Chúng ta sẽ vào bên trong." Đinh Tiểu Lộ nói, rồi cô cũng mau chóng lấy vũ khí mang theo, nhìn thấy trên xe có để một chiếc áo khoác da màu đen, cô cũng với lấy mặc vào. Cô nghĩ mặc như thế trông sẽ giống sát thủ hơn.
Cả hai người chuẩn bị đầy đủ, liền men theo đường mòn, chậm rãi đi vào trong. Đúng như Đinh Tiểu Lộ đoán, những tên gác cổng đã chết hết rồi.
Càng tiến gần, thì mùi máu tanh càng nồng hơn, xộc thẳng vào mũi của hai người. Người chết nhiều thế này, nhưng bên trong lại yên ắng đến lạ. Đinh Tiểu Lộ chau mày khó hiểu.
Vì người của Đông Phương Tước đã mở đường, nên Đinh Tiểu Lộ và Vi An thuận lời đi vào, mà không gặp chướng ngại vật nào.
Biệt thự này rất rộng, bên trong có rất nhiều phòng, đứng ở hành lang nhìn thôi cũng đủ chóng mặt rồi. Hai người nhìn nhau thở dài, rồi lại mở từng của phòng kiểm tra. Không biết qua bao lâu, hai người đều nhụt chí vì không hề tìm thấy ai, rồi bất ngờ họ lại phát hiện một cầu thang đi xuống.
" Tiểu Lộ, chắc ở dưới này sẽ có người!" Vi An nhỏ
giọng nói.
" Tôi cũng nghĩ như vậy! Mau đi xuống dưới xem sao?" Đinh Tiểu Lộ cũng nhìn Vi An gật đầu đáp lời.
Hai người lại cẩn thận đi từng bước xuống, không gian tối tăm lại tĩnh lặng đến lạ, cầu thang thật dài. Mất mười lăm phút, hai người mới đến nơi, một chỗ ẩm thấp và đầy kinh dị.
Đinh Tiểu Lộ thoáng thấy như cô quay trở lại tầng hầm của Đông Phương Tước, những kẻ này đều thích xây hầm như vậy sao? Đinh Tiểu Lộ nghĩ trong lòng, cô không có nói ra.
" Ahhhhh!"
" Mày mau kêu lên cho tao, gào lên thảm thiết vào!"
Một âm thanh the thé từ đâu vang vọng, cùng tiếng kêu gào đau đớn. Đinh Tiểu Lộ và Vi An nhìn nhau, cả hai gật đầu rồi tiến về phía âm thanh phát ra.
Càng đến gần, âm thanh tra tấn và gào thét càng lớn dần, họ nhìn thấy một căn phòng phát ra ánh sáng. Đinh Tiểu Lộ ẩn nấp ở ngoài quan sát tình hình.
" Lý Kiệt, nhiêu đây vẫn chưa đủ với nỗi đau mày gây ra cho tao! Mày nhìn khuôn mặt của tao xem, nó đã từng xinh đẹp khiến tao tự hào, còn bây giờ chỉ còn là đống thịt gớm ghiếc."
" Xèoooo!"
Mộc Hy Nhi vừa nói, cô ta vừa cầm thanh sắt nóng đỏ, ấn mạnh vào ngực của Lý Kiệt. Âm thanh xì xèo vang lên, Lý Kiệt đau rát mồ hôi đầy người, hắn cắn răng chịu đựng. Trên người hắn đã đầy vét thương, Đinh Tiểu Lộ chưa bao giờ thấy hắn chật vật, bất kham như bây giờ.
Trước đây hắn lúc nào cũng kiêu hãnh, ngạo mạn ngoại trừ Đông Phương Tước, thì hắn chẳng xem ai ra gì.
Trong phòng, ngoài Lý Kiệt và Mộc Hy Nhi, thì còn có thêm hai tên vệ sĩ cao lớn ở đó. Đinh Tiểu Lộ suy tính một lúc, liền vỗ nhẹ Vi An nói nhỏ, âm thanh đủ hai người có thể nghe.
" Vi An, chúng ta phải cứu hắn! Trong lúc tôi đánh lạc hướng hai tên kia, và xử lý bọn chúng, thì cô lo Mộc Hy Nhi."
" Ừm, tôi biết rồi! Vì hắn cứu chúng ta, nên bây giờ xem như trả ơn cho hắn vậy." Vi An chớp mắt đồng ý.
Đinh Tiểu Lộ đứng lên, cô rút thanh Katana ra, bước từng bước tiếp cận cánh cửa. Trong lúc bọn chúng không để ý, cô nhanh như báo đốm săn mồi, một nhát kiếm kết liễu tên vệ sĩ đứng gần đó.
" Ahhhh!" Hắn kêu một tiếng, rồi gục xuống.
" Là kẻ nào?" Mộc Hy Nhi giật mình phát hiện, cô ta liền lên tiếng hỏi.
" Đinh, Tiểu, Lộ!" Đinh Tiểu Lộ trả lời ả ta.
" Thì ra là mày, tao còn đang muốn tìm mày, thì mày đem mạng đến đây nộp rồi. Hôm nay, tao sẽ khiến cho mày có mạng để đến, nhưng không có mạng để về." Mộc Hy Nhi gằn giọng nói. Cô ta rất phấn khích, khi thấy Đinh Tiểu Lộ.