Tư Hàn và Lăng Trạch Thiên sau một hồi trừng mắt với đối phương liền bị Tuyết Kì giọng điệu trong trẻo cắt ngang:
- Tư Hàn, mặc kệ anh ta.
Anh ta nghĩ thế nào là chuyện của anh ta, hiện tại em không muốn quan tâm, cũng không có hứng thú.
Tuyết Kì vẻ mặt lạnh lùng liếc khéo đôi tình nhân trước mặt rồi quay sang mỉm cười nhìn anh mà kéo tay áo anh.
Cảm nhận được cử chỉ dịu dàng của cô dành cho mình, Tư Hàn trong lòng hò reo vui sướng, ánh mắt lóe lên ý cười, lúc này anh không còn hơi đâu mà đi tranh cãi với tên họ Lăng kia nữa.
Tư Hàn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình , nở nụ cười đầy ấm áp chỉ dành riêng cho cô nói:
- Ừm.
Đều nghe theo em.
Lăng Trạch Thiên và Hạ Liên Tình hai người bọn họ đứng ở đó mà như bị ngó lơ.
Bọn họ vẻ mặt khó hiểu, biểu tình phức tạp, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Lăng Trạch Thiên khi nhìn thấy cô níu lấy tay áo Tư Hàn không hiểu sao lại sinh ra cảm giác khó chịu, bực tức.
Anh ta cau mày nhìn cô mỉm cười với Tư Hàn.
" Cô ta là đang cười với tên kia sao? Trước đây nụ cười đó luôn chỉ dành cho mình...Cái dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia của bọn họ là sao? Sẽ không phải là...."
Lăng Trạch Thiên đứng lặng tại chỗ thâm trầm mà suy xét, có đa nghi, lại có cái gì đó như ghen tức mà đến anh ta cũng không thể hiểu nổi.
Còn về phía Hạ Liên Tình, cô ta bày ra vẻ mặt ngu ngơ nhìn hai người bọn cô tình tứ với nhau thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Bọn họ trông rất giống hai người đang yêu nhau.
Nhưng theo cô ta được biết thì chẳng phải hai người bọn họ là anh em sao.
Sao có thể.....
Tuyết Kì sau đó liền bày ra bộ mặt nghịch ngợm, nháy mắt với anh một cái rồi quay sang nhẹ nhàng nói với nữ nhân viên kia:
- Làm phiền cô gói lại cho tôi bộ váy này nha.
- À...Dạ vâng, phiền cô đợi tôi một lát.
Vị nữ nhân viên kia tỏ ra hơi ngượng ngùng đỏ mặt, đối diện với một cô gái xinh đẹp dịu dàng như Tuyết Kì, cô ta không khỏi cảm thấy có chút gượng gạo.
Thấy cô nhân viên kia có vẻ đồng ý yêu cầu của Tuyết Kì, Hạ Liên Tình không nhịn được mà mím môi, vẻ mặt tỏ ra luyến tiếc bám víu lấy cánh tay Lăng Trạch Thiên.
Lăng Trạch Thiên khi này mới kịp định thần lại, nhìn sang Hạ Liên Tình liền hiểu ý cô ta mà cao giọng lên tiếng:
- Khoan đã! Chiếc váy này tôi muốn mua.
Bao nhiêu tiền Lăng gia cũng sẽ trả.
Nữ nhân viên dừng chân lại, vẻ mặt khó xử ngập ngừng:
- Chuyện này....
Chuyện này căn bản không phải là vấn đề tiền bạc.
Rõ ràng vị tiểu thư xinh đẹp này đã đến chọn trước, chỉ là chưa kịp nói mua mà thôi.
Cô nhân viên nhìn đến hai bên khí thế đều hừng hực này.
Theo lí mà nói chiếc váy này sẽ phải bán cho Tuyết Kì, hơn nữa cô ta cũng có hảo cảm với Tuyết Kì.
Nhưng vừa rồi nghe Lăng Trạch Thiên nói về Lăng gia, hẳn là Lăng gia- một trong năm gia tộc lớn mạnh trong nước.
Nữ nhân viên bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô ta không biết phải giải quyết thế nào, dù sao cũng không thể đắc tội với người của Lăng gia này.
Tuyết Kì nhận ra vẻ mặt rối rắm của cô ta thì liền mỉm cười, nhìn sang chỗ Lăng Trạch Thiên bộ dáng hóng hách kia.
Xem ra cô còn quá nhân nhượng với nam nữ chính này rồi.
Cô mở miệng, cao ngạo lên tiếng:
- Tôi nghĩ là tôi cần nói rõ với người nào đó có bệnh ở đây....
Lăng Trạch Thiên biết cô đang ám chỉ mình thì tức giận, trừng mắt quát:
- Cô....
Còn chưa nói hết thì anh ta đã bị cái khí thế bức người của cô chen ngang:
- Thứ nhất, bộ đồ này là tôi nhìn thấy trước, cũng hỏi nó trước, đang chuẩn bị hỏi mua thì ruồi nhặng ở đâu lại vơ vãn đến đây, còn mặt dày đòi giành đồ với tôi.
Thứ hai, trước đây đúng là tôi có từng thích anh, nhưng Lăng Trạch Thiên, đừng tự đánh giá cao bản thân mình quá, đến lúc ngã xuống dốc thì sẽ ngã đau lắm đó.
Hiện tại tôi không còn thích loại người như anh nữa rồi, vậy cho nên sau này gặp tôi thì biết điều mà tránh xa tôi ra một chút, nếu không...đừng trách tôi không nhắc nhở hai vị đây.
Từng lời từng chữ của cô đều nói rõ rành mạch với bọn họ.
Cái ánh mắt sắc lạnh kia của cô không hiểu sao lại khiến cho Lăng Trạch Thiên và người tình nhỏ của anh ta phải cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Từ khi nào mà cô ta lại trở nên đáng sợ đến như vậy?
Tuyết Kì dọa nạt đám người nào đó xong liền bình thản phủi phủi tay, lãnh đạm quay sang nhìn anh như muốn khoe khoang bản lĩnh.
Tư Hàn cũng bị hành động này của cô làm cho được mở mang tầm mắt, anh cũng phải tỏ ra kinh ngạc nhìn cô.
Xem ra bản lĩnh của cô càng ngày càng lớn rồi.
Không biết sau này anh có bị cô áp chế khí thế không đây.
Hạ Liên Tình bị cô buông lời sỉ nhục ngay chốn đông người, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ mà không biết phải nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô ta sớm đã xanh mép, tái nhợt.
Cô ta chỉ biết cúi đầu, cắn môi giống như sắp khóc đến nơi vậy.
Đùa chứ, cô còn chưa động tay cơ mà.
- Triệu