Từ sáng sớm Tuyết Kì còn đang ngủ ngon giấc liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cố Nguyệt hôm nay hẹn cô đi trung tâm thương mại mua sắm đồ để chuẩn bị cho biểu tiệc thương giới diễn ra vào buổi tối.
Tuyết Kì đành phải bất đắc dĩ ngồi dậy thay quần áo, chải chuốt lại một chút rồi đi ra ngoài.
Có thể nói là từ khi cô và Cố Nguyệt kết giao tỷ muội, ngày nào Cố Nguyệt cũng tìm cô đi chơi, mua sắm các kiểu.
Cả cái thành phố lớn như này không còn chỗ nào là cô không đến nữa rồi.
Cố Nguyệt đứng đợi sẵn ở lối đi vào của trung tâm.
Nhìn thấy Tuyết Kì, Cố Nguyệt tỏ ra phấn khích, niềm nở vẫy vẫy tay với cô.
Tuyết Kì vừa mới bước tới liền bị Cố Nguyệt nhanh chóng kéo vào bên trong khu mua sắm.
- Tuyết Kì, mau, vào chọn đồ giúp tôi đi.
Tuyết Kì đành lắc đầu bất lực mà đi theo Cố Nguyệt.
Xem chừng Cố tiểu thư này không còn muốn giữ hình tượng gì nữa rồi.
Mới đầu gặp mặt còn tỏ ra cao ngạo, kiêu kì, bây giờ đứng cùng cô liền lộ bản chất của một cô gái đơn thuần, tinh nghịch.
Nhưng là cái tính cách này của Cố Nguyệt lại khiến Tuyết Kì rất thích nha.
Không âm hiểm lại không mưu mô, toan tính, rất phóng khoáng.
Thật không hối hận khi lựa chọn làm bạn với cô ấy.
Hai cô gái loanh quanh khắp khu mua sắm.
Cố Nguyệt lúc thì lại chọn bộ này thử lên người Tuyết Kì, lúc lại thấy không thích hợp mà với tay chọn bộ khác.
- Tuyết Kì, cô thấy tôi mặc bộ này có hợp không?
Cố Nguyệt cầm trên tay một bộ váy đen trắng kết hợp dài đến chân bó sát người mà ướm lên người mình, nhìn Tuyết Kì hỏi.
Tuyết Kì thành tâm trả lời:
- Bộ đó rất hợp.
Tôi thấy cô nên chọn bộ đó.
Cố Nguyệt nghe được câu trả lời của cô thì nhảy dựng lên:
- Thật sao? Cuối cùng cũng chọn được đồ thích hợp rồi.
Tuyết Kì à, không uổng công tôi gọi cô đi chọn đồ giúp tôi.
Đúng là hảo tỷ muội tốt!
Cố Nguyệt bày ra nụ cười vui vẻ dương dương tự đắc mà nhìn Tuyết Kì.
Tuyết Kì thật muốn dở khóc dở cười.
Cố Nguyệt này thật sự xem cô là chuyên gia tư vấn luôn rồi.
Tuyết Kì thấy Cố Nguyệt xoay đi xoay lại chiếc váy thì không nhịn được muốn hỏi:
- Cố đại tiểu thư của tôi, bình thường cô cũng hay chọn đồ mất nhiều thời gian như vậy sao?
- Đúng vậy.
May mà hôm nay cô đi cùng tôi.
Cố Nguyệt thẳng thắn trả lời.
Tối đó, cả Triệu gia đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đi đến khách sạn Thanh Thương- nơi thường xuyên diễn ra các buổi tiệc dành cho giới thương gia quy tụ.
Ba Triệu mặc trên người bộ vest đen trắng thường thấy nhưng lại không kém phần lịch lãm quý phái.
Tuy ông đã bước sang tuổi trung niên nhưng vẻ ngoài vẫn trông rất lịch thiệp, nhìn vào là đủ để biết hồi trẻ ông đã tuấn lãng đến thế nào.
Mẹ Triệu thì sắm cho mình một bộ đầm xòe đen dài đến chân, toát lên vẻ quyền quý đầy khí chất.
Nhìn vào sẽ thấy mẹ Triệu thực không thể nhận ra là phụ nữ trung niên.
Quả thực bà còn trông rất trẻ.
Tuyết Kì bước xuống nhà với chiếc đầm màu xanh lam lấp lánh trễ vai mà hôm trước cô đã mua ở trung tâm thương mại, còn xém chút bị người nào đó tranh giật một phen.
Thực sự thì Tuyết Kì mặc lên người bộ váy này vô cùng hợp.
Chiếc váy hơi trễ vai làm tôn lên nước da trắng nõn ở phần cổ của cô.
Hôm nay cô không trang điểm đậm lắm mà chỉ trang điểm nhẹ lại khiến cho cô càng trông giống một thiếu nữ thanh thoát, thuần khiết, đẹp đến rung động lòng người.
- Ba! Mẹ!
Cô lên tiếng gọi ông bà Triệu.
Ông bà Triệu nhìn thấy cô thì nở nụ cười yêu thương.
Bà Triệu không nhịn được mà thốt lên lời:
- Con gái của mẹ càng lớn càng xinh đẹp.
Ông Triệu lên tiếng cắt ngang:
- Được rồi, hai mẹ con lên xe đi không trễ giờ bây giờ.
Thấy vậy bà Triệu cũng thuận thế bước lên xe.
Ông Triệu thấy con gái mình còn sững người đứng đó thì hỏi:
- Con không định lên sao?
Tuyết Kì nghe ông hỏi thì nhìn ngó xung quanh xong mới hỏi ngược lại:
- Ba, anh Tư Hàn không đi cùng chúng ta sao?
Ông Triệu dường như hiểu ra ý tứ của cô liền nhanh chóng trả lời:
- Vừa rồi nó gọi cho ba nói là sẽ đến cùng với bạn.
- Vâng.
Sau đó, chiếc ô tô lớn chở cả ba người đi đến biểu tiệc.
Trong một căn phòng lớn của một khách sạn xa hoa mỹ lệ, có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đều tụ tập ở đây đông đến nghẹt người.
Có thể nói lần tổ chức tiệc này có sự góp mặt của tất cả những danh gia vọng tộc, những nhà quyền quý đều hội ngộ hết tại đây để giao lưu, hoặc là bàn chuyện làm ăn trao đổi với nhau.
Thậm chí, những bữa tiệc như này còn là cơ hội để cho những con cái quý tộc đó được làm quen với nhau, nhằm tạo ra mối hòa hữu để tiến đến việc lập hôn ước của bọn họ.
Trong gian phòng lớn đó, có hai người đàn ông đang là tâm điểm của các cô gái có mặt ở đây.
Một nam nhân mặc một bộ vest màu trắng bạch, từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ của một bạch mã hoàng tử ôn nhu ấm áp trong lòng các thiếu nữ.
Người này không