Tuyết Kì chầm chậm đi đến chỗ Tư Hàn, chỉ thấy anh mỉm cười nhìn cô.
Nhân lúc không có ai để ý chỗ của hai người, Tư Hàn mới nhẹ nhàng kéo cô vào một góc khuất không có người.
Anh ép cô vào sát bức tường, một tay ôm eo nhỏ của cô, tay còn lại thì chống lên tường.
Đây đích thị là tư thế cưỡng ép của một tổng tài bá đạo chính hiệu.
Hai người cách nhau một khoảng cách rất gần, gần đến mức Tuyết Kì có thể cảm nhận được hơi thở trầm ấm mê luyến của anh.
Tư Hàn khóe miệng nhếch lên, mị hoặc nhìn cô nói:
- Tuyết Kì, em thật đẹp.
Nhưng mà...anh lại không muốn cho đám người ngoài kia nhìn thấy vẻ đẹp của em, ngoại trừ anh.
Tuyết Kì nhìn anh bá đạo nói như vậy thì mỉm cười, vẻ mặt có chút nghịch ngợm trêu chọc:
- Nhưng mà biết sao được, bọn họ đều nhìn thấy cả rồi.
Tư Hàn ánh mắt tràn đầy thâm tình, nhẹ nhàng trả lời lại cô:
- Không sao hết.
Bọn họ chỉ có thể nhìn em từ xa, tuyệt đối sẽ không có cơ hội chạm vào em.
Tuyết Kì đứng gần sát mặt anh, lúc này là lúc cô được nhìn rõ nhất khuôn mặt tiêu soái này của anh.
Thực sự rất đẹp.
Anh vô cùng vô cùng đẹp.
Tuyết Kì nhìn anh đến mê mẩn, trong lúc còn đang thất thần thì một thứ gì đó mềm mại đã đặt lên môi cô từ lúc nào chẳng hay.
Tư Hàn hôn nhẹ lên môi cô một cái, cảm nhận hương vị ngọt ngào chỉ có ở cô.
Tuyết Kì một lần nữa lại bị hôn bất ngờ, khuôn mặt tinh xảo nhăn lại khó chịu mở miệng trách cứ anh:
- Anh..anh lợi dụng cơ hội.
Anh lại hôn em!
Nhìn thấy bộ dáng giống như một con mèo xù lông của cô, Tư Hàn mỉm cười xoa đầu cô, trả lời:
- Ngoan, sau này chúng ta sẽ còn làm nhiều hơn.
Anh đâu thể không tranh thủ thời cơ được chứ.
Hương vị ngọt ngào này cũng chỉ có anh mới được phép nếm trải mà thôi.
Tuyết Kì nghe anh nói vậy thì tức giận không nói nên lời.
Sau này còn muốn làm nhiều với cô ư!
Bây giờ cô thật sự nghi ngờ nam nhân trước mặt này có thật sự là Triệu Tư Hàn- tổng tài lạnh lùng vô tình không nữa.
Dáng vẻ này thật khác hoàn toàn với dáng vẻ mọi khi của anh.
Nhưng là cô không hiểu chỉ có cô mới có thể khiến cho anh trở nên như vậy mà thôi.
Cô giống như thiên sứ đến thay đổi cả một con người trước đây chỉ luôn bày ra bộ mặt lãnh khốc, lạnh lùng.
Khi cô và anh trở lại gian phòng chính, lúc này mọi người đang giao lưu chào hỏi và làm quen với nhau.
Tuyết Kì đứng ở một chỗ thuận tiện quan sát xung quanh.
Bởi vì Tư Hàn phải theo ông Triệu đi gặp mặt chào hỏi một số đối tác quan trọng trong công ty nên cô đành phải đứng một mình một góc đợi anh bàn chuyện xong.
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng cô khiến cho cô phải bất giác quay đầu lại nhìn xem là ai.
- Triệu tiểu thư, sao cô lại đứng một mình ở đây vậy?
Quả nhiên trong các tình tiết quan trọng như này không thể thiếu được sự hiện diện của cặp đôi nam nữ chính rồi.
Giọng nói quen thuộc yểu điệu này còn ai khác ngoài nữ chính bạch liên hoa trong truyện- Hạ Liên Tình cơ chứ.
Tuyết Kì nhìn liếc cô ta một lượt, lần trước không giành được đồ với cô nên lần này cô ta mặc một chiếc đầm xòe ngắn màu trắng, trông vô cùng ngây thơ.
Dáng vẻ của cô ta nhìn cực kì nhu mì, yếu đuối.
Người bên cạnh đang được cô ta khoác tay chính là Lăng Trạch Thiên chứ ai.
Lăng Trạch Thiên hôm nay ăn mặc có chút phong độ lịch thiệp hơn với dáng vẻ yêu nghiệt thường thấy.
Anh ta nhìn thấy cô ánh mắt liền có chút kì lạ.
Tuyết Kì có thể cảm nhận ánh mắt anh ta chứa đựng đầy thâm ý khi nhìn vào cô.
Đúng vậy, Lăng Trạch Thiên ngay khi nhìn thấy cô bước vào bản thân anh ta đã rất kích động.
Cô thực sự nổi bật trong bữa tiệc này khiến cho anh ta có chút mê luyến.
Tuyết Kì nhìn thấy hai con người này thì giống như đã quá quen thuộc.
Cô chỉ tỏ ra điệu bộ thản nhiên như không, lạnh nhạt trả lời:
- Là cô sao Hạ Liên Tình.
Lăng Trạch Thiên anh hôm nay đưa bạn gái đến ra mắt à?
Lăng Trạch Thiên nghe được giọng điệu giễu cợt của cô dành cho mình, liền muốn mở miệng giải thích nhưng lại nhìn thấy vết sưng đỏ trên môi cô thì thoáng chốc hiểu ra.
Anh ta đưa ánh mắt nhìn tới phía Tư Hàn đang đứng ở phía xa mà khuôn mặt trở nên tối sầm.
Anh ta siết chặt tay đầy vẻ tức giận nhưng ngoài mặt anh ta lại tỏ ra khá bình thường.
Đột nhiên có người phục vụ từ xa đi đến, Hạ Liên Tình trong đầu bèn nảy ra một ý định.
Đợt trước chuyện Triệu Tuyết Kì giành giật chiếc váy mà cô ta thích, còn làm cô ta bẽ mặt trước nhiều người.
Ngoài mặt cô ta luôn tỏ ra thân thiện nhưng bên trong sớm đã ghen ghét, căm hận Tuyết Kì.
Hạ Liên Tình ở một góc không ai thấy rõ, khóe miệng cô ta có chút nhếch lên.
Khi người phục vụ bước tới, cô ta liền gọi lại và ngang nhiên cầm lấy hai ly rượu vang đỏ trên tay.
Sau đó cô ta liền đưa đến trước mặt Tuyết Kì, giọng điệu đầy thành kính nói:
- Triệu tiểu thư, lần trước ở trung tâm thương mại tôi và cô có chút hiểu lầm, lần này tôi mời cô một ly coi như làm hòa có được không?
Tuyết Kì ánh mắt đầy cảnh giác nhìn cô ta.
Hạ Liên Tình này lại tính bày trò gì đây.
Chắc chắn cô ta không có ý tốt gì rồi.
Nhìn theo hướng ly rượu có vẻ đang rất gần bộ váy của cô.
Xem ra cô đã biết cô ta định làm gì rồi.
Hừ! Trò trẻ con!
Cô ta khẳng định là muốn đổ ly rượu này lên người cô hòng