Tuyết Kì bộ dáng nghênh ngang kéo Tư Hàn đi đến chỗ nữ nhân kia đứng.
Ngay khi nhìn thấy cô, Lý Tuệ Khanh có chút giật mình lùi về sau một bước, vẻ mặt của cô ta có chút hoảng loạn xong cũng bình tĩnh trở lại mà tỏ ra bình thường cười khẩy.
- Triệu tiểu thư, Mặc tổng, hai người có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của cô ta, Tuyết Kì không khỏi cảm thán về trình độ diễn xuất của cô ta.
Tư Hàn đứng bên cạnh chỉ thầm tỏ ra chán ghét đối với loại nữ nhân này.
Quá giả tạo!
Tuyết Kì ngược lại vẻ mặt lộ ra chút cao ngạo, tự tin mà cong môi đối đáp với cô ta.
- Tôi muốn nói điều gì trong lòng cô biết rõ.
Chỉ là...Lý tiểu thư, lần sau trước khi hại người thì nên nghĩ đến hậu quả.
Có thể lần sau người bị đám phóng viên kia bao vây không phải là Mặc Lâm Vũ nữa đâu.
Nghe rõ điệu bộ châm biếm của cô dành cho cô ta, Lý Tuệ Khanh bất giác cắn răng, trừng mắt nhìn cô.
Móng tay đều bấm chặt vào da thịt.
Lúc này cô ta càng thêm căm ghét Tuyết Kì hơn.
Đắc ý cái gì chứ! Chỉ là lần này cô may mắn mà thôi.
Nếu không phải hôm qua cô ta quá sơ suất, không làm đến tận phút cuối thì đã thành công hủy hoại thanh danh của cô rồi.
Chẳng qua nghĩ cũng không nghĩ tới, người ở bên cạnh Mặc Lâm Vũ đêm qua lại là nữ nhân viên mà cô ta dặn dò lúc trước.
Khi cô ta vừa gọi điện cho đám phóng viên xông vào lại chỉ nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy của Mặc Lâm Vũ và cô nhân viên kia.
Đến cả Mặc Lâm Vũ lúc tỉnh dậy cũng mới phát hiện người cùng hắn cả đêm không phải là Tuyết Kì.
Khi đó Lý Tuệ Khanh tức đến nỗi muốn chửi Mặc Lâm Vũ là đồ ngu.
Mọi kế hoạch cô ta đã sắp xếp đâu vào đó, cuối cùng lại bị một tên vô tích sự như Mặc Lâm Vũ kia phá hỏng.
Tuyết Kì thấy vẻ mặt sa sầm của cô ta thì câu môi đầy tự cao rồi ngạo nghễ bước qua cô ta mà rời đi.
Tư Hàn chưa vội đuổi theo cô, anh còn một chuyện vấn chưa giải quyết xong.
Đứng tại chỗ đó, Tư Hàn bất giác dùng con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng Lý Tuệ Khanh khiến cho cô ta cảm nhận được rõ độ nguy hiểm tỏa ra xung quanh mình.
Tư Hàn vẻ mặt tiêu sái lạnh lùng, ánh mắt đe dọa đến đáng sợ mà tiến lại gần Lý Tuệ Khanh, trầm giọng nói:
- Lý Tuệ Khanh, ai cho cô lá gan dám đụng đến người phụ nữ của tôi.
Đừng tưởng những chuyện cô làm tối qua không ai biết.
Lý Tuệ Khanh bị cái lườm sắc lạnh của anh bất giác làm cho cả người khẽ run, sống lưng cô ta cảm thấy lạnh một cách đáng sợ.
Cái khí thế bức người của tên đàn ông này quả thực quá đáng sợ, khiến cho cô ta bị câm lặng không dám hé nửa lời.
Tư Hàn đi đến sát cô ta, dùng thái độ đe dọa mà ghé sát vào tai cô ta gằn từng lời từng chữ.
- Đụng vào người phụ nữ của tôi không có kết cục tốt đâu.
Tôi khuyên cô tốt nhất là nên an phận đi.
Nếu không, cái Lý gia của cô không chắc có thể trụ được trong Mặc thị hay không đâu...
Nói xong, anh không chút nể mặt mà đi qua cô ta nhanh chóng rời đi.
Để lại Lý Tuệ Khanh vẻ mặt tái nhợt đã bị dọa sợ từ lâu.
Đáng ghét.
Tại sao Mặc Tư Hàn lại bảo vệ cho Triệu Tuyết Kì kia đến vậy.
Vì Triệu Tuyết Kì đó mà dám đe dọa đến cô ta cùng Lý gia sao!
Nỗi hận này Lý Tuệ Khanh cô ta tuyệt đối sẽ không quên.
Mặc Tư Hàn, nếu anh đã tuyệt tình đến vậy thì cũng đừng trách tôi ra tay độc ác!
...
Mặc Lâm Vũ mang vẻ mặt tức tối, khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám săn tin kia mà trở về nhà.
Ở phòng khách, Lộ Dao đã ngồi sẵn trên ghế, khuôn mặt sắc sảo của bà ta lộ rõ vẻ giận dữ khi nhìn thấy Mặc Lâm Vũ.
Vẻ mặt nghiêm nghị cau mày hướng Mặc Lâm Vũ mà chỉ trích.
- Lâm Vũ, đây là gì? Sao con lại có thể để đám phóng viên kia chụp được ảnh.
Mẹ đã nói với con thế nào.
Làm gì cũng phải biết tiết chế! Lần này còn ngay trong buổi tiệc đó nữa, con muốn mẹ tức chết sao!
Mặc Lâm Vũ vốn đã ôm bực tức, bị những lời lẽ cằn nhằn của Lộ Dao khích thêm càng làm anh ta khó chịu hơn.
- Mẹ! Không phải.
Là lần này con bị Lý Tuệ Khanh kia xúi giục.
Nếu không phải cô ta bày kế cho con con đã không...
Lộ Dao nhìn đứa