Tư Hàn đang nhàn rỗi ngồi trong phòng làm việc mà vắt chéo chân.
Anh vội cúi xuống nhìn đến đồng hồ đeo tay đã điểm gần 12 giờ trưa.
Có lẽ giờ Tuyết Kì đang ở nhà chờ anh trở về cùng ăn cơm.
Gác lại mọi công việc sang một bên, Tư Hàn nhấc chân đứng bật dậy rời khỏi phòng làm việc.
Ngay khi vừa ra đến hành lang thì một người không hẹn mà từ đâu xuất hiện đến trước mặt anh.
Lý Phúc Kiến chầm chậm đi đến, điệu bộ ranh mãnh còn có gì đó đắc ý mà nhìn Tư Hàn.
Thật ra hiện tại ông ta đang cười thầm ở trong lòng.
Ông ta mở miệng đề nghị với anh.
- Mặc tổng, cậu xuất hiện thật đúng lúc, tôi đang muốn cùng với cậu..bàn bạc một chút.
Tư Hàn nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của lão cổ đông này.
Anh bất giác nhíu mày đầy khó hiểu.
Vẻ mặt không biểu cảm, lãnh khốc mà lên tiếng:
- Có chuyện gì? Tôi không có nhiều thời gian đâu.
Thấy dáng vẻ khinh thường lại có phần ngạo mạn đó của anh, sắc mặt Lý Phúc Kiến liền biến sắc, cau có mà bực tức trong lòng.
Nếu không phải hiện tại anh đang ngồi trên chức vị cao quý đó, ông ta đã không chịu nhẫn nhục như này.
Bao năm vật lộn nơi thương trường mà bây giờ lại bị một thằng nhóc trẻ người non dạ dắt mũi, bảo ông ta sao có thể không tức cho được.
- Chuyện này vẫn là nên tới phòng hội đồng rồi nói.
Lý Phúc Kiến cất vẻ mặt khó chịu của mình đi mà hòa nhã nói.
Tư Hàn ngay sau đó liền thản nhiên bước lên trước, còn không che giấu mà trưng ra vẻ mặt không vui.
Lão cáo già này đúng là thích làm phiền người khác mà.
Còn vào đúng thời điểm anh chuẩn bị về nữa chứ.
Làm anh còn chưa được nhìn thấy mặt cô.
Chắc bây giờ Tiểu Kì của anh còn đang sốt ruột đợi anh về.
Thật sự nhớ em quá đi mất!
Một giờ một phút không gặp cô cảm tưởng như phải trải qua mấy thu.
Anh thật sự nhớ Tuyết Kì của anh!
- Mặc tổng.
Chuyện mà tôi muốn nói với cậu chính là...
Lý Phúc Kiến đưa ra một tệp tài liệu mật đặt lên bàn.
Tài liệu được bọc rất kĩ, nhìn vào có thể thấy là rất quan trọng.
Xem ra chuyện mà Lý Phúc Kiến sắp nói không hề đơn giản.
Tư Hàn vẫn tỏ ra bình thản, bộ dáng ngạo nghễ đưa tay lên ngáp miệng mà lười nhác lên tiếng.
- Đây là gì?
Lý Phúc Kiến tuy ngoài miệng thì nở nụ cười vui vẻ nhưng nét mặt thoáng có chút cau mày bực dọc.
Thằng nhóc này thật vô phép tắc, lại dám dùng thái độ kiêu ngạo kia để đối đãi với ông ta.
Nhưng chuyện này tạm thời gác lại trước.
Hiện giờ còn có chuyện quan trọng hơn cái thể diện này của ông ta.
Đợi đến khi một nửa cổ phần công ty nằm trong tay ông ta rồi, xem thằng nhóc này còn ngang tàng được nữa không.
- Đây chính là toàn bộ chứng cứ phạm tội của Lộ Dao cùng con trai của bà ta.
Trong đây đều là những bằng chứng về việc bà ta cấu kết phe phái trong công ty, nhằm mục đích chiếm cổ phần của công ty.
Còn có...bằng chứng về việc bà ta dùng thuốc tê liệt nửa thân cho lão Mặc kia.
Và còn cả việc bà ta gián tiếp hại chết MẸ CẬU.
Chỉ thấy Tư Hàn khẽ giật nhẹ đuôi mày, các ngón tay anh khẽ động.
Khi nghe đến việc về mẹ anh, anh đã vô cùng kích động trong phút chốc, nét mặt có chút biến sắc.
Nhưng chỉ một giây sau anh lại thản nhiên mà như không có chuyện gì.
Khuôn mặt đó của anh không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sửng sốt mà giống như anh đã biết chuyện này rồi.
Biểu tình đó của anh khiến cho ông Lý cũng không thể đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
- Chuyện đó tôi đã biết.
Nhưng ông nói cho tôi biết chuyện này không phải là vì lòng tốt đâu nhỉ?
Đúng vậy.
Trước đó những chuyện mà Lộ Dao làm với ba mẹ anh đều được anh điều tra và biết được.
Chỉ là anh chỉ có thể lẳng lặng mà giữ kín.
Dù gì thì anh cũng không tìm được bằng chứng phạm tội của bà ta.
Vốn dĩ anh định trả lại bà ta tất cả bằng thế lực ngoài pháp luật nhưng nghĩ cũng không hề nghĩ đến Lý Phúc Kiến này lại nắm trong tay mọi chứng cứ như vậy.
Xem ra Lý Phúc Kiến là đang có mưu đồ gì đó, ông ta sẽ không đơn giản giao cho anh mấy thứ này đâu.
Nghĩ như vậy, Tư Hàn đưa ánh mắt đầy cảnh giác mà nhìn ông ta.
Chỉ thấy ông ta mỉm cười đầy tự đắc.
- Quả nhiên cậu có năng lực hơn Mặc Lâm Vũ kia rất nhiều.
Xem ra hợp tác với cậu là một quyết định sáng suốt.
Ngừng lại cười lớn một tiếng ông ta lại tiếp tục nói:
- Mặc Tư Hàn cậu có biết, hôm qua Lộ Dao bà ta đã tìm đến tôi nói là muốn cùng hợp tác để lật đổ cậu.
- Chỉ dựa vào bà ta?
Tư Hàn ngồi tại chỗ nhếch mép không khỏi khinh thường.
Lý Phúc Kiến thời khắc này không lòng vòng nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
- Vì vậy tôi muốn giúp cậu lật đổ bà ta cùng Mặc Lâm Vũ, triệt để khiến cho bà ta rời khỏi Mặc thị.
Đổi lại, cậu phải rời bỏ cô Triệu kia, kết hôn với Tuệ Khanh.
Tư Hàn nghe những lời này liền giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười.
Không nhịn được mà cười trừ, ánh mắt đầy khinh miệt mà nhìn Lý Phúc Kiến với vẻ mặt chán ghét.
- Ông nghĩ chỉ bằng việc này mà có thể bảo tôi rời xa người phụ nữ của tôi sao.
Ai cho ông cái tự tin đấy vậy hả.
Lý Phúc Kiến không mấy quan tâm những lời này của anh.
Ông ta nhếch mép, khuôn mặt gian xảo mà tỏ rõ vẻ mưu mô của mình.
- Không sao.
Tôi biết cậu không có thể không quan tâm mấy thứ này, nhưng cô gái đó có thể an toàn mà tồn tại hay không thì tôi e là phải dựa hết vào cậu rồi, Mặc