Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi

53: Chia Tay


trước sau


Tư Hàn đang nhàn rỗi ngồi trong phòng làm việc mà vắt chéo chân.

Anh vội cúi xuống nhìn đến đồng hồ đeo tay đã điểm gần 12 giờ trưa.

Có lẽ giờ Tuyết Kì đang ở nhà chờ anh trở về cùng ăn cơm.
Gác lại mọi công việc sang một bên, Tư Hàn nhấc chân đứng bật dậy rời khỏi phòng làm việc.

Ngay khi vừa ra đến hành lang thì một người không hẹn mà từ đâu xuất hiện đến trước mặt anh.
Lý Phúc Kiến chầm chậm đi đến, điệu bộ ranh mãnh còn có gì đó đắc ý mà nhìn Tư Hàn.

Thật ra hiện tại ông ta đang cười thầm ở trong lòng.

Ông ta mở miệng đề nghị với anh.
- Mặc tổng, cậu xuất hiện thật đúng lúc, tôi đang muốn cùng với cậu..bàn bạc một chút.
Tư Hàn nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của lão cổ đông này.

Anh bất giác nhíu mày đầy khó hiểu.

Vẻ mặt không biểu cảm, lãnh khốc mà lên tiếng:
- Có chuyện gì? Tôi không có nhiều thời gian đâu.
Thấy dáng vẻ khinh thường lại có phần ngạo mạn đó của anh, sắc mặt Lý Phúc Kiến liền biến sắc, cau có mà bực tức trong lòng.

Nếu không phải hiện tại anh đang ngồi trên chức vị cao quý đó, ông ta đã không chịu nhẫn nhục như này.

Bao năm vật lộn nơi thương trường mà bây giờ lại bị một thằng nhóc trẻ người non dạ dắt mũi, bảo ông ta sao có thể không tức cho được.
- Chuyện này vẫn là nên tới phòng hội đồng rồi nói.
Lý Phúc Kiến cất vẻ mặt khó chịu của mình đi mà hòa nhã nói.
Tư Hàn ngay sau đó liền thản nhiên bước lên trước, còn không che giấu mà trưng ra vẻ mặt không vui.

Lão cáo già này đúng là thích làm phiền người khác mà.

Còn vào đúng thời điểm anh chuẩn bị về nữa chứ.

Làm anh còn chưa được nhìn thấy mặt cô.

Chắc bây giờ Tiểu Kì của anh còn đang sốt ruột đợi anh về.
Thật sự nhớ em quá đi mất!
Một giờ một phút không gặp cô cảm tưởng như phải trải qua mấy thu.


Anh thật sự nhớ Tuyết Kì của anh!
- Mặc tổng.

Chuyện mà tôi muốn nói với cậu chính là...
Lý Phúc Kiến đưa ra một tệp tài liệu mật đặt lên bàn.

Tài liệu được bọc rất kĩ, nhìn vào có thể thấy là rất quan trọng.

Xem ra chuyện mà Lý Phúc Kiến sắp nói không hề đơn giản.
Tư Hàn vẫn tỏ ra bình thản, bộ dáng ngạo nghễ đưa tay lên ngáp miệng mà lười nhác lên tiếng.
- Đây là gì?
Lý Phúc Kiến tuy ngoài miệng thì nở nụ cười vui vẻ nhưng nét mặt thoáng có chút cau mày bực dọc.

Thằng nhóc này thật vô phép tắc, lại dám dùng thái độ kiêu ngạo kia để đối đãi với ông ta.

Nhưng chuyện này tạm thời gác lại trước.

Hiện giờ còn có chuyện quan trọng hơn cái thể diện này của ông ta.

Đợi đến khi một nửa cổ phần công ty nằm trong tay ông ta rồi, xem thằng nhóc này còn ngang tàng được nữa không.
- Đây chính là toàn bộ chứng cứ phạm tội của Lộ Dao cùng con trai của bà ta.

Trong đây đều là những bằng chứng về việc bà ta cấu kết phe phái trong công ty, nhằm mục đích chiếm cổ phần của công ty.

Còn có...bằng chứng về việc bà ta dùng thuốc tê liệt nửa thân cho lão Mặc kia.

Và còn cả việc bà ta gián tiếp hại chết MẸ CẬU.
Chỉ thấy Tư Hàn khẽ giật nhẹ đuôi mày, các ngón tay anh khẽ động.

Khi nghe đến việc về mẹ anh, anh đã vô cùng kích động trong phút chốc, nét mặt có chút biến sắc.

Nhưng chỉ một giây sau anh lại thản nhiên mà như không có chuyện gì.

Khuôn mặt đó của anh không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sửng sốt mà giống như anh đã biết chuyện này rồi.

Biểu tình đó của anh khiến cho ông Lý cũng không thể đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
- Chuyện đó tôi đã biết.


Nhưng ông nói cho tôi biết chuyện này không phải là vì lòng tốt đâu nhỉ?
Đúng vậy.

Trước đó những chuyện mà Lộ Dao làm với ba mẹ anh đều được anh điều tra và biết được.

Chỉ là anh chỉ có thể lẳng lặng mà giữ kín.

Dù gì thì anh cũng không tìm được bằng chứng phạm tội của bà ta.

Vốn dĩ anh định trả lại bà ta tất cả bằng thế lực ngoài pháp luật nhưng nghĩ cũng không hề nghĩ đến Lý Phúc Kiến này lại nắm trong tay mọi chứng cứ như vậy.

Xem ra Lý Phúc Kiến là đang có mưu đồ gì đó, ông ta sẽ không đơn giản giao cho anh mấy thứ này đâu.
Nghĩ như vậy, Tư Hàn đưa ánh mắt đầy cảnh giác mà nhìn ông ta.

Chỉ thấy ông ta mỉm cười đầy tự đắc.
- Quả nhiên cậu có năng lực hơn Mặc Lâm Vũ kia rất nhiều.

Xem ra hợp tác với cậu là một quyết định sáng suốt.
Ngừng lại cười lớn một tiếng ông ta lại tiếp tục nói:
- Mặc Tư Hàn cậu có biết, hôm qua Lộ Dao bà ta đã tìm đến tôi nói là muốn cùng hợp tác để lật đổ cậu.
- Chỉ dựa vào bà ta?
Tư Hàn ngồi tại chỗ nhếch mép không khỏi khinh thường.
Lý Phúc Kiến thời khắc này không lòng vòng nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
- Vì vậy tôi muốn giúp cậu lật đổ bà ta cùng Mặc Lâm Vũ, triệt để khiến cho bà ta rời khỏi Mặc thị.

Đổi lại, cậu phải rời bỏ cô Triệu kia, kết hôn với Tuệ Khanh.
Tư Hàn nghe những lời này liền giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười.

Không nhịn được mà cười trừ, ánh mắt đầy khinh miệt mà nhìn Lý Phúc Kiến với vẻ mặt chán ghét.
- Ông nghĩ chỉ bằng việc này mà có thể bảo tôi rời xa người phụ nữ của tôi sao.

Ai cho ông cái tự tin đấy vậy hả.
Lý Phúc Kiến không mấy quan tâm những lời này của anh.

Ông ta nhếch mép, khuôn mặt gian xảo mà tỏ rõ vẻ mưu mô của mình.
- Không sao.


Tôi biết cậu không có thể không quan tâm mấy thứ này, nhưng cô gái đó có thể an toàn mà tồn tại hay không thì tôi e là phải dựa hết vào cậu rồi, Mặc

Tư Hàn.
- Ông dám uy hiếp tôi?
Tư Hàn bóp chặt bàn tay tạo nên một thanh âm " rắc " đáng sợ.

Ánh mắt đùng đằng sát khí mà nhìn Lý Phúc Kiến khiến cho ông ta thoáng rùng mình nhẹ.

Miệng thì vẫn cố tỏ vẻ bình thường cười nói:
- Không thể nói là uy hiếp được.

Quyền lựa chọn nằm cả trong tay cậu mà thôi.
Nhếch mép một cái ông ta liền đứng dậy bỏ mặc anh ngồi đấy mà rời đi.
Tư Hàn vẻ mặt trầm tư bắt đầu suy nghĩ điều gì đó.

Anh hơi nghiến răng mà nhìn đến một hướng vô định...
...
Ngày hôm sau có một chuyện đầy bất ngờ đã xảy ra trong công ty, khiến cho cả Mặc thị từ trên xuống ai nấy đều kinh ngạc sửng sốt một phen.
Bọn họ không nhìn lầm chứ.

Mới sáng nay bọn họ đã thấy chủ tịch của mình đi cùng với một người phụ nữ.

Chỉ có điều người đó lại không phải là cô gái của tập đoàn Triệu thị kia mà lại là con gái của cổ đông lớn trong công ty Lý Tuệ Khanh.
Nhìn vào dáng vẻ vui tươi hãnh diện khi cô ta sánh bước cùng chủ tịch của bọn họ liền có thể nhận ra điểm bất thường ở trong này.
Thái độ của Tư Hàn tuy là vẫn rất lãnh đạm nhưng đối với Lý Tuệ Khanh dường như đã buông thả chút ít.

Chuyện này thực khiến cho bọn họ khó hiểu.
Chỉ đến khi có một người đi đến công ty và vài chuyện phát sinh sau đó bọn họ mới nắm được tình hình.
Tư Hàn vẻ mặt nhàn nhạt đi đến phòng hội đồng để tham gia cuộc họp.

Đi phía sau anh còn có Lý Tuệ Khang vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng cùng hóng hách mà bám diết theo anh.

Chỉ là không thấy anh cự tuyệt mà thôi.
Đang đi ở hành lang thì có hai người phụ nữ xuất hiện khiến cho anh phải đột ngột dừng lại.
Tuyết Kì dẫn theo Cố Nguyệt đứng trước mặt anh.

Nhìn đến anh đang đứng rất gần Lý Tuệ Khanh, nhất thời cả khuôn mặt cô ngây ra một hồi mới bình tĩnh chậm rãi mở miệng.
- Tư Hàn.

Em vừa mới đến công ty, nghe bọn họ bàn tán..là thật sao?
Tư Hàn dáng vẻ khác với thường ngày, chỉ nhìn thoáng cô một cái mà lạnh nhạt trả lời.
- Chuyện gì?
- Thì là..chuyện anh và cô ta.
Vừa nói ánh mắt cô lại đồng thời liếc đến nữ nhân đang đứng bên cạnh anh.
Nghe thấy cô nói vậy, Lý Tuệ Khanh trong lòng cười thầm, có một tia đắc ý mà nhìn Tuyết Kì.
Chỉ thấy anh yên lặng một lúc rồi mở miệng quyết đoán.
- Đúng vậy.


Tuyết Kì, chúng ta chia tay đi.

Bây giờ người anh muốn ở bên là Lý Tuệ Khanh.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tuyết Kì bỗng trở nên đờ đẫn.

Cô như không tin vào tai mình.

Anh nói anh đã có người khác?
Cố Nguyệt đứng phía sau Tuyết Kì nhìn thấy cô ngây người như vậy thì không nhịn được nữa mà tức giận tiến lên trước chất vấn anh.
- Mặc Tư Hàn, anh nói vậy là sao? Không phải mọi chuyện đang tốt sao, tại sao anh lại muốn chia tay Tuyết Kì? Anh mau giải thích rõ ràng đi chứ.
Cố Nguyệt lúc này đã phẫn nộ đến độ muốn tiến lên đánh người.

Vốn là hôm nay cô nhàm chán không có việc gì làm liền rủ Tuyết Kì đến Mặc thị chơi.

Ai mà biết lại gặp phải loại chuyện này.

Một lời không nói rõ Mặc Tư Hàn kia đã thay lòng với cô bạn này của cô.
Tư Hàn mấp máy môi còn chưa kịp trả lời đã bị Lý Tuệ Khanh nhanh hơn cướp lời.
- Không có lí do gì ở đây cả.

Bây giờ người anh ấy yêu là tôi.

Triệu Tuyết Kì, cô vẫn là nên từ bỏ đi thôi.
Nhìn dáng vẻ đắc ý tự mãn đó của cô ta mà Cố Nguyệt muốn tiến lên lột bỏ bộ mặt giả tạo đáng ghét đó.

Chỉ là cô bị Tuyết Kì ngăn lại kéo lùi về sau.
Tuyết Kì không mấy để tâm đến Lý Tuệ Khanh mà trực tiếp nhìn Tư Hàn hỏi anh.
- Tư Hàn.

Anh thực sự...muốn chúng ta chia tay?
Im lặng một giây sau cô liền nhận được câu trả lời.
- Đúng vậy.
Tuyết Kì cười khổ nhìn anh mà đau lòng.

Ánh mắt long lanh đã đỏ hoe từ lúc nào.

Nhưng cô vẫn kìm nén để không rơi lệ.

Bởi vì cô muốn bản thân phải thật mạnh mẽ.
Cô cố mỉm cười mà nói ra hai từ: - Tạm biệt.
Sau đó cô kéo Cố Nguyệt rời xa khỏi tầm mắt của anh.
Tư Hàn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô mà bất giác trái tim khẽ đau nhói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện