-----------------
Giang Nam cười cười, không phải hắn tài giỏi gì mà vì Ngô Bán Tiên dùng chiêu quá thấp kém. Lấy ví dụ Ngô Bán Tiên tính hai quẻ cho Giang Nam, một quẻ nói hắn đến từ phía nam, thoạt trông ‘tính’ rất chuẩn, nhưng sự thật thì Giang Nam đang ở đại học thành nằm phía Bắc Giao Giang Thành. Người đến nơi này tám chín phần mười là đến từ Giang Thành thì tất nhiên là đến từ phía nam.
Tức là nếu Ngô Bán Tiên gặp mười người từ ngoài đến đều sẽ nói câu tương tự, xác suất chính xác tám, chín phần.
Vứt bỏ xác suất đại khái này, phương hướng đông, nam, tây, bắc nói đại một hướng thì chính xác một phần bốn, nên Ngô Bán Tiên ‘bói’ quẻ thứ nhất rất đơn giản.
Nói quẻ thứ hai, Ngô Bán Tiên bảo Giang Nam đến vì cầu tài thì càng rõ ràng. Từ quảng cáo dán trước quầy của Giang Nam, rõ ràng hắn thuê quầy để làm ăn, làm ăn không vì cầu tài chứ chẳng lẽ làm từ thiện?
Cho nên nói hai quẻ của Ngô Bán Tiên là đoán bậy đoán bạ, nếu đầu óc Giang Nam chậm chạp chút có lẽ sẽ bị lừa thật.
Sau khi nhìn thấu chiêu trò của Ngô Bán Tiên nhưng Giang Nam không vạch ra, ngược lại gậy ông đập lưng ông. Giang Nam bói hai quẻ cho Ngô Bán Tiên rất dễ, đầu tiên lúc gã vào nhà đã dùng chữ ‘tui’ thay ‘tôi’, kiểu nói này hay dùng ở Đông Bắc, khẩu âm của gã hơi cứng, nên khả năng là người Đông Bắc rất lớn.
Quẻ thứ hai càng dễ, Ngô Bán Tiên và mỹ nữ tóc ngắn cùng vào nhà, mặt gã háo sắc như Trư Bát Giới, đồ ngốc đều nhìn ra gã mê cô gái tóc ngắn. Và đồ ngốc đều thấy ra cô gái không thích Ngô Bán Tiên, nên Giang Nam mới bảo duyên phận của gã chưa tới, phải chờ đợi.
Ngô Bán Tiên là người hành nghề ‘thần côn’, đầu óc xoay chuyển nhanh, hiểu ngay bị Giang Nam nhìn thấu chiêu trò, còn trông mèo vẽ hổ đáp trả. Một thanh niên mới hai mươi tuổi đã có tư duy nhanh nhẹn như vậy, Ngô Bán Tiên khen hắn thật lòng.
Giang Nam lễ phép chắp tay:
“Em mới tới, sau này nhờ ông anh giúp đỡ cho.”
Ngô Bán Tiên phất tay:
“Được được.”
Ống tay áo rộng như lá cờ phất qua trước mắt Giang Nam.
Ngô Bán Tiên tò mò áp sát quầy, hỏi:
“Phải rồi, chú Giang bán cái gì?”
Giang Nam ngẫm nghĩ, trả lời:
“Xem như tiệm tạp hóa đi.”
Ngô Bán Tiên ngóng cổ nhìn thương phẩm trong quầy:
“He he, chú Giang mới thuê đúng không? Để bần đạo xem chú bán cái gì, nếu cần dùng thì sẽ khai trương cho.”
Ngô Bán Tiên chợt nhíu mày hỏi:
“Chỉ có hai thứ này?”
Giang Nam gật đầu nói:
“Ừ, tạm thời có bấy nhiêu.”
Giang Nam nở nụ cười đàn ông đều hiểu chỉ vào mấy hộp Kiệt Lục Tư:
“Ông anh chắc chắn cần dùng thứ này, sao, lấy hai hộp không?”
Ngô Bán Tiên nghiêm nghị xua tay, cố ý lớn tiếng nói:
"Nói nhảm, bần đạo đang độc thân sao có thể dùng thứ này. Không cần, không cần!”
Khóe mắt Ngô Bán Tiên liếc hướng mỹ nữ tóc ngắn ngồi sau quầy khác, rõ ràng gã nói cho người ta nghe.
Giang Nam thấy vậy mắt sáng rực chỉ mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết đặt bên cạnh:
“Ông anh, mặt nạ này là tôi buôn lậu từ nước ngoài, số lượng có hạn, nước nôi trắng đẹp, trừ mụn bảo vệ dạ. Sao, mua hai hộp cho mỹ nữ kia đi?”
Giang Nam bĩu môi hướng mỹ nữ tóc ngắn.
Ngô Bán Tiên vỗ tay cười toe:
“Được đấy, cái này một việc hai lợi, vừa khai trương cho chú em vừa làm quà tặng Tiểu Ngọc.”
Ngô Bán Tiên thuận tay móc điện thoại di động ra:
“Ưm, vậy lấy mặt nạ đi. Chú em thêm