Giang Nam nhíu mày nói:
“Chạy lõa thể? Hơi mất lịch sự.”
Vẻ mặt Ngô Bán Tiên khinh thường nói:
“Nói giống như chú em có thể bán được vậy.”
Giang Nam cười nói:
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ có mỹ nữ nào thật sự mua mặt nạ của tôi thì sao?”
Ngô Bán Tiên hừ lạnh một tiếng, nói mát:
“Bỏ ra năm ngàn khối mua một hộp mặt nạ chưa từng nghe tên, trừ phi người đó bị điên. Nếu thật sự có người chịu bỏ tiền uổng phí thì bần đạo chạy lõa một vòng chẳng sao.”
Giang Nam nhún vai không tiếp lời, hắn cũng không tự tin có thể bán mặt nạ không.
Lúc này mỹ nữ tóc ngắn ngồi sau quầy sửa đồ đứng dậy đi tới trước mặt Giang Nam, đặt di động của mình trên quầy.
Mỹ nữ tóc ngắn mặt không biểu tình nói:
“Thêm vi tín.”
Giang Nam ngây ra, thộn mặt nhìn ‘khách không mời’ lại ngó di động trên quầy, màn hình đang hiện nhị duy mã vi tín.
“Được rồi.”
Tuy không biết tại sao mỹ nữ tóc ngắn muốn thêm vi tín của mình nhưng cùng là hàng xóm Giang Nam sẽ không từ chối, hắn thêm nhị duy mã đối phương cung cấp vào bạn tốt.
[Đinh!
Bạn đã tăng thêm A Ngọc, giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]
[Đinh!
A Ngọc chuyển khoản cho bạn, xin xác nhận thu tiền.]
Giang Nam ngây người:
”A?”
Giang Nam mở khuông đối thoại với A Ngọc, phát hiện đối phương chuyển năm ngàn khối.
Vẻ mặt Giang Nam hoang mang:
“Cái này là . . .?”
A Ngọc thản nhiên nói:
"Mua một hộp mặt nạ.”
Giang Nam ngây người, hạnh phúc đến quá đột ngột:
“A?”
Ngô Bán Tiên mới rồi còn nói mát giờ xoe tròn mắt, há hốc mồm có thể nhét quả táo.
Ngô Bán Tiên ngoác mồm khó tin hỏi:
"Tiểu Ngọc, Ngọc Ngọc, em . . . bị điên sao?”
A Ngọc liếc xéo Ngô Bán Tiên, chỉ vào Giang Nam:
“Giờ có người mua mặt nạ của cậu ta rồi, ông có thể đi ra ngoài lõa chạy.”
“Hả!?”
A Ngọc thốt lời, không chỉ riêng Ngô Bán Tiên, Giang Nam cũng bị ngạc nhiên, thì ra mỹ nữ bỏ năm ngàn khối mua một hộp mặt nạ là vì chơi khăm Ngô Bán Tiên.
A Ngọc hừ lạnh:
"Như thế nào? Vừa mới nói ra đã quên nhanh vậy? Nếu không thể phụ trách lời đã nói thì xứng là đàn ông không?”
Mặt già của Ngô Bán Tiên nhăn nhúm, gã không thể ngờ Dương Uẩn Ngọc chơi chiêu này, chiêu ‘Thất Thương Quyền’ bị thương địch một ngàn tự hại tám trăm.
Ngô Bán Tiên cười nịnh:
“Tiểu Ngọc, anh thấy em nên bình tĩnh chút, bỏ ra năm ngàn khối mua một hộp mặt nạ là rất khinh suất.”
Ngô Bán Tiên nháy mắt với Giang Nam:
“Chú em mau trả tiền cho Tiểu Ngọc, cô ấy đang giận dỗi chứ không thật lòng muốn mua mặt nạ của chú.”
Giang Nam nhún vai phớt lờ Ngô Bán Tiên, mỉm cười hỏi Dương Uẩn Ngọc:
“Mỹ nữ không phải đang đùa đúng không?
Dương Uẩn Ngọc sắc mặt âm trầm hỏi ngược lại:
“Anh nói xem?”
Giang Nam nhe răng cười, dứt khoát nhận năm ngàn khối tiền Dương Uẩn Ngọc chuyển đến:
“Chắc chắn là không!”
Giang Nam đưa một hộp mặt nạ ra:
“Mặt nạ của mỹ nữ đây.
“Ừm.”
Dương Uẩn Ngọc nhận mặt nạ, liếc hướng Ngô Bán Tiên, lạnh nhạt nói:
“Dù sao ông chỉ là thần côn miệng như xe lửa chạy, nói không giữ lời cũng bình thường.”
Mặt Ngô Bán Tiên như đưa đám ủ rũ nói:
"Tiểu Ngọc cần gì làm như vậy.”
Ánh mắt Dương Uẩn Ngọc sắc bén liếc Ngô Bán Tiên, không mang chút tình cảm:
“Giờ đã biết tôi ghét ông nhiều thế nào chưa?”
Dương Uẩn Ngọc thật sự bị Ngô Bán Tiên mặt dày bám riết không chịu nổi.
Ngô Bán Tiên buồn bã gật đầu:
“Ừ, biết . . .”
Ngô Bán Tiên như bóng xì hơi nằm bẹp sau quầy.
Đinh Đinh Đinh ngồi cùng Đinh Linh Lung xem phim sau quầy chú ý tình hình trong tiệm, nhẹ giọng nói:
“Chú Ngô bị thất tình.”
Đinh Linh Lung bĩu môi:
“Ông ta đã yêu bao giờ mà mất.”
Đinh Đinh Đinh hát đệm:
“Đúng rồi, chú ấy chỉ đơn phương.”
Đinh Linh Lung khinh thường chu môi:
“Là tự mình đâm đầu vào, nói trắng ra là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lọt vào mắt xanh của Ngọc Ngọc mới là