Giang Nam bản năng dùng cánh tay ma sát thứ mềm mại, độ co giãn không tệ, thể tích một cục cũng lớn.
Giang Nam thầm tính:
“Ít nhất cũng cỡ 34c.”
Tiếc rằng đo kiểu này xúc cảm không chính xác, khác biệt hơi lớn, đo bằng bàn tay mới chuẩn.
Giang Nam thầm quyết tâm:
“Ưm, nếu có cơ hội phải tìm hiểu, dù sao đều là tri thức."
Đúng vậy, hắn là thiếu niên ưu tú hiếu học!
Thu Nguyệt Bạch hỏi nhỏ:
“Còn chưa đến sao?”
Thu Nguyệt Bạch luôn chú ý bốn phía, đề phòng đám đàn ông hai bên hẻm ‘như hổ rình mồi’, nên cô không chú ý động tác nhỏ của Giang Nam. Thu Nguyệt Bạch không biết rằng người sàm sỡ thật sự ngay bên cạnh mình.
Giang Nam cười khẽ:
“Sắp tới.”
Giang Nam dịu dàng nói:
“Thả lỏng chút, có tôi ở, không ngoài ý muốn.”
Thu Nguyệt Bạch gật đầu:
“Ừm.”
Mà sao lời kịch nghe quen tai quá.
Giang Nam ngừng lại trước nhà trệt thấp bé, một giọng nam từ trong sân nhỏ vọng ra:
“Thằng nhóc này cuối cùng cũng về!”
Người đàn ông này là chủ nhà của Giang Nam, hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng hơi mập, tóc hói giữa đầu.
Có lẽ vì mới uống rượu nên mặt và cổ người đàn ông hơi đỏ, mắt trợn trừng, đặc biệt nhìn Thu Nguyệt Bạch ôm cánh tay Giang Nam thì ngắm lâu mấy giây.
Mặt Giang Nam không biểu tình hỏi:
“Anh Lưu có chuyện gì sao?”
Lưu Đắc Tài trề môi nói:
“Thằng nhóc này giả ngu với anh? Đến ngày trả tiền nhà rồi, hoặc thuê tiếp hoặc biến đi!”
Giang Nam lạnh nhạt nói:
“Ờ vậy không thuê.”
Kế hoạch ban đầu của Giang Nam là thuê thêm nửa tháng cho đến khi khai giảng mới trả, nhưng giờ hắn thuê quầy gần trường học, có thể ở lại phòng ngủ trong ký túc xá, bớt tiền thuê nhà.
Lưu Đắc Tài mắng một câu:
“Không thuê sao không nói sớm? Hại cha mài chờ ở đây nửa ngày!”
Lưu Đắc Tài nhìn hướng Thu Nguyệt Bạch, cười nham nhở hỏi:
“Em gái là bạn gái của thằng nghèo này hả?
Thu Nguyệt Bạch chán ghét trừng Lưu Đắc Tài:
"Mắc mớ gì tới ông!?”
Người đàn ông này nhìn không giống người tốt.
Lưu Đắc Tài cười dâm, tròng mắt muốn dính vào người cô:
“Sao bảo là không liên quan anh. Em gái đi theo một thằng nghèo mạt rệp thì được gì? Em theo anh lại khác, có di động mới nhất, giày bán số lượng giới hạn, túi xách, đồ trang điểm, em muốn gì anh mua cho.”
Lưu Đắc Tài cười nham nhở tiến tới gần Thu Nguyệt Bạch:
“Em nhìn dãy phòng này đi, đều là của anh, anh có tiền! Thế nào? Suy xét kỹ không?”
Thu Nguyệt Bạch không khách sáo mắng một câu:
“Xéo!!!”
Cô nhìn người đàn ông này đã thấy buồn nôn.
Lưu Đắc Tài sờ cằm, mặt háo sắc như Trư Bát Giới:
“Ôi chao, ớt cay dữ, nhưng anh thích! Tiền không là gì, năm ngàn đủ không? Năm ngàn ngủ với anh một đêm!”
Vẻ mặt Lưu Đắc Tài hào khí phất tay:
“Nếu không đủ thì một vạn!”
Giang Nam cảm giác rõ ràng cánh tay Thu Nguyệt Bạch ôm mình cứng ngắc, nắm tay siết chặt sắp bùng nổ.
Giang Nam nói nhỏ bên tai Thu Nguyệt Bạch:
“Không có gì, giao cho tôi. Yên tâm, có tôi ở, không ngoài ý muốn.”
Nghe Giang Nam nói trạng thái của Thu Nguyệt Bạch thả lỏng nhiều, chủ yếu là câu ‘có tôi ở, không ngoài ý muốn’ làm cô nhớ chữ quảng cáo dán trên quầy của hắn.
Lưu Đắc Tài hầm hừ nói:
“Thế nào? Ngại một vạn ít? Em gái nếu làm anh vui vẻ thì đừng nói một vạn, mười vạn anh cũng cho được!”
Giang Nam cười toe nói:
“Anh Lưu bình tĩnh, một vạn đã không ít! Hay là . . . để em cùng anh một đêm?”
Lưu Đắc Tài trợn trắng mắt:
“Chú mày? Biến đi!”
Giang Nam không giận, nhe răng cười nói:
“Anh Lưu, chúng em biết anh có tiền, em cũng muốn cho bạn gái có cuộc sống tốt