Thu Nguyệt Bạch quét mắt căn phòng, hỏi:
“Lót giày ở đâu?”
Giang Nam đến gần nệm giường, kéo gối ra:
“Ưm, để tôi kiếm xem.”
Giang Nam nhớ đêm qua sau khi lấy thưởng thì tiện tay nhét dưới gối, hắn vốn định hôm nay thử công hiệu miếng lót giày, nhưng vì vội ra ngoài tìm cửa hàng nên quên béng đi.
“A . . .”
Giở gối ra rồi Giang Nam lúng túng cau mày, Thu Nguyệt Bạch lại gần nhìn cũng đen mặt.
Dưới gối không có miếng lót giày mà là mấy cái dvd phim Nhật đêm qua anh bán đĩa nhét cho Giang Nam. Mấy người in loại đĩa này bây giờ vì dễ bán dvd mặt ngoài thường in hình nóng bỏng, đến nỗi Giang Nam nhìn còn đỏ mặt chứ đừng nói là Thu Nguyệt Bạch.
Giang Nam bản năng giải thích một câu:
“Tôi chưa xem!”
Càng bôi càng đen, nhưng Giang Nam không nói dối. Đêm qua anh bán đĩa nhét mớ dvd này cho hắn, phòng thuê không có máy chiếu phim nên Giang Nam chưa kịp xem.
Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt:
“Quỷ mới tin!”
Thu Nguyệt Bạch dời mắt khỏi hình ảnh khó xem, hỏi:
“Miếng lót giày đâu?”
“Để tôi tìm.”
Giang Nam nhấc nệm giường lên, quả nhiên hai đôi lót giày nằm bên dưới.
Giang Nam cười nói:
“Thì ra nhét ở đây.”
Giang Nam lấy hai đôi lót giày ra, gắm nghía. Hắn khá tò mò miếng lót giày này có công hiệu thần kỳ gì mà khiến hai cha con Thu Dược Tiến, Thu Nguyệt Bạch cuồng như thế.
Thu Nguyệt Bạch dùng vi tín chuyển khoản, đưa tay đến trước mặt Giang Nam:
“Hai đôi một vạn đúng không, thu tiền đi!
Giang Nam nhìn bàn tay trắng của Thu Nguyệt Bạch, chợt nói:
“Tôi đổi ý.”
Thu Nguyệt Bạch nét mặt sa sầm hỏi:
“Anh lại muốn tăng giá?”
Giang Nam nói:
“Thế thì không, tôi quyết định đưa một đôi cho cô, để lại một đôi cho mình.”
Thu Nguyệt Bạch hơi tức giận nói:
“Con người của anh sao có thể như vậy? Đã nói bán hai đôi cho tôi!”
“Tôi không nói không bán hai đôi cho cô. Là vầy, hàng miếng lót giày đợt sau sắp tới rồi, chờ hàng về tôi sẽ đưa đôi khác cho cô.”
Giang Nam đã có quyền tự chủ nhập hàng, chờ bán hết thương phẩm trên kệ là hắn có thể nhập hàng mình muốn, không khó chọn một mớ miếng lót giày khác.
Thu Nguyệt Bạch nhíu mày nói:
“Trước khi đến anh không nói như vậy!”
Thu Nguyệt Bạch thấy tức giận vì hành vi đột nhiên thay đổi của Giang Nam.
Giang Nam xòe tay:
“Nên tôi mới nói là đổi ý.”
Thu Nguyệt Bạch hung tợn trừng Giang Nam:
"Vô lại! Còn nói cái gì hàng thật giá thật, không nói thách!"
Giang Nam vừa nói vừa kẹp hai đôi lót giày dưới nách:
“Nếu cô đã nói vậy thì tôi lại đổi ý.”
Giang Nam không nói rõ nhưng hành động đã nói lên tất cả.
Thu Nguyệt Bạch vừa sốt ruột vừa tức giận, chu môi giậm chân:
“Anh . . .!”
Giang Nam nhún vai, cười tủm tỉm hỏi:
“Có học khóa mậu dịch quốc tế không?”
Thu Nguyệt Bạch cau mày, không rõ tại sao Giang Nam hỏi câu này:
“Hả?”
Nói đến cũng trùng hợp, Thu Nguyệt Bạch là sinh viên ưu tú chuyên nghiệp mậu dịch quốc tế ở Giang Thành thương học viện. Giang Nam hỏi câu này trúng tủ.
Thu Nguyệt Bạch cáu kỉnh trả lời:
“Tôi học mậu dịch quốc tế.”
Giang Nam huơ đôi lót giày trước mặt Thu Nguyệt Bạch, nói:
“Vậy thì tốt. Miếng lót giày hiệu Vân Ngoại Thiên Hương này toàn vũ trụ chỉ một mình Giang Nam này bán, một nhà duy nhất không có chi nhánh. Nên bây giờ là thị trường bên bán thật sự, chuyện tiếp theo không cần tôi nói rõ đi?”
Thu Nguyệt Bạch đen mặt lườm Giang Nam, một lúc lâu sau buồn bực giậm chân nói:
“Được rồi, cứ làm theo lời anh. Nhưng chờ có hàng đợt sau phải nói cho tôi biết ngay!”
Giang