Đồng chí Chu Vân siêu kích động, hai tay bấu chặt vai Thu Nguyệt Bạch hỏi dồn dập:
“Có phải đốm da mồi trên mặt mẹ mất rồi?”
“Mẹ thật sự trẻ ra đúng không?”
“Mẹ không phải nằm mơ đúng chứ?”
“Bạch Bạch mau nói cho mẹ tất cả có đúng là thật không!?”
Thu Nguyệt Bạch mếu máo:
“Mẹ làm đau con.”
Chu Vân thả tay ra, vẻ mặt mong mỏi hỏi:
“A, tại mẹ hưng phấn quá. Con mau nói đi, có đúng không?”
Thu Nguyệt Bạch thành thật gật đầu:
“Đúng.”
Được đến đáp án khẳng định, Chu Vân hưng phấn cười lớn:
“Ha ha! Đúng là thật, ha ha, bà vẫn đẹp như vậy!”
Chu Vân giơ lên một tay yêu quý vuốt nhẹ gò má, hớn hở lẩm bẩm:
“Dùng một cái mặt nạ đã biến thành như vậy, nếu dùng mười cái có khi nào trở về mười tám tuổi? A, phải rồi, rất có khả năng này!”
Chu Vân lại nhìn con gái Thu Nguyệt Bạch, mỉm cười hỏi:
“Con gái ngoan của mẹ, con còn mấy cái mặt nạ?”
Thu Nguyệt Bạch không giấu diếm:
“Còn một cái.
Chu Vân thất vọng nhíu mày hỏi:
“Có một cái? Con mua mặt nạ này ở đâu? Chỗ Tiểu Giang? Cậu ta còn bao nhiêu cái?’
"Mẹ, có thể chờ con tắm rửa xong rồi nói tiếp không?”
Lúc này trên người Thu Nguyệt Bạch không có bọt xà phòng, tuy trước mặt là mẹ của mình nhưng cô vẫn thấy khó chịu khi nói chuyện trong tình trạng này.
Nhưng đồng chí Chu Vân trả lời chắc nịch:
"Không thể!"
Vẻ mặt Chu Vân đầy mong đợi hỏi:
“Con mau nói cho mẹ biết đi, nếu không mẹ sẽ điên mất!”
Thu Nguyệt Bạch buồn rầu thở dài, đầu tiên là cha điên lên vì lót giày, giờ đến mẹ cô phát điên vì mặt nạ. Thu Nguyệt Bạch hơi lo có khi nào mình thành ‘cô nhi lớn tuổi’ không.
Thấy Thu Nguyệt Bạch nửa ngày không hé răng Chu Vân sốt ruột thúc giục:
“Nói mau lên, con muốn mẹ sốt ruột chết sao!?”
Thu Nguyệt Bạch cầm vòi hoa sen tẩy bọt xà phòng, quấn khăn tắm xong mới từ từ nói:
“Con mua mặt nạ ở chỗ Giang Nam, còn lại bao nhiêu thì con không rõ.”
Chu Vân không chút suy nghĩ nói:
“Đúng là thằng bé Tiểu Giang bán? Vậy con mau hỏi cậu ta còn bao nhiêu cái, mẹ lấy hết!”
Thu Nguyệt Bạch nét mặt sa sầm nói:
“Lấy hết? Mẹ không hỏi một tấm mặt nạ bao nhiêu tiền sao?”
Vì quá hưng phấn đúng là Chu Vân quên mất vụ này:
“A, bao nhiêu tiền?"
Thu Nguyệt Bạch bĩu môi nói:
“Một hộp năm ngàn, tức là một cái.”
Chu Vân giật mình kêu lên:
“Mắc vậy?”
Nhưng ngẫm lại hiệu quả của mặt nạ thì không có gì bất ngờ, Chu Vân gật gù lẩm bẩm:
“Đáng giá đồng tiền bát gạo, đáng đồng tiền.”
Chu Vân ngẫm nghĩ nói:
“Con gái mau hỏi giúp mẹ chỗ cậu ta còn lại bao nhiêu? Có một trăm hộp không? Nếu có thì mẹ mua trước một trăm hộp.”
Mặt Thu Nguyệt Bạch đần ra:
“Hả? Mẹ muốn mua bao nhiêu hộp?”
Chu Vân thản nhiên nói:
“Thì một trăm hộp, có gì không?”
Thu Nguyệt Bạch lo lắng hỏi:
“Chắc mẹ không tính bán nhà mua mặt nạ đi?”
Mắt Chu Vân sáng rực nói:
“Đúng rồi, có thể bán nhà để mua nhiều mặt nạ hơn.”
“Hả?”
Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt suýt xỉu. Đồng chí Chu Vân điên thật rồi, tính bán nhà mua mặt nạ.
Chu Vân nói:
“Nhưng con gái, mẹ nghĩ cách ổn thỏa mà tiết kiệm tiền nhất là gả con cho Tiểu Giang! Vậy là mẹ có mặt nạ dùng hoài không hết! Đúng đúng, cách này hay, một lần cho mãi mãi!”
Chu Vân nhìn con gái như hoa như ngọc của mình, mỉm cười nói:
“Con gái, Tiểu Giang rất khá, còn trẻ tuổi đã có bản lĩnh như vậy, nếu con thật sự gả cho cậu ta thì sau này sẽ sống trong bình mật. Nghe lời mẹ đi, không sai được!”
Mặt Thu Nguyệt Bạch tối sầm:
“Hả?”
Câu tương tự mới thốt ra từ miệng lão Thu nửa tiếng trước, khi đó thái độ của đồng chí Chu Vân không như bây giờ.
Thu