Có câu gọi là tiện nhân hay già mồm.
Đối xử tốt với cô ấy thì cảm thấy bạn giả ân cần, vắng vẻ với cô ấy lại cho rằng bạn không thành ý.
Đây là bệnh, phải chữa!
Giang Nam không muốn làm ‘heo’ thấy mỹ nữ không lê chân đi nổi. Mỹ nữ có thể đùa giỡn, tìm hiểu sau nhưng không thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình được.
Nên lần này Giang Nam dứt khoát nói không.
Thu Nguyệt Bạch kết thúc trò chuyện với cha Thu Dược Tiến, ánh mắt ai oán quét qua Giang Nam:
“Lát nữa anh có chuyện quan trọng phải làm?”
Giang Nam xòe tay:
“Không có.”
Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt:
“Vậy sao anh nói không rảnh?”
Giang Nam bật cười:
“Chứ không phải cô muốn tôi nói không rảnh sao?”
Thu Nguyệt Bạch chu môi, á khẩu.
Đi ra ngõ nhỏ Giang Nam buông túi vải xuống vỉa hè, ngoắc xe taxi.
Trước khi lên xe Giang Nam nói một câu lễ phép:
"Hẹn gặp lại, đồ dùng tốt thì tùy thời đến tìm tôi.”
“Ờ.”
Cảm xúc của Thu Nguyệt Bạch chùng xuống, một cảm giác không nói nên lời, giống như bị người vứt bỏ. Nhưng rõ ràng là cô chủ động dựng lên phòng tuyến, Giang Nam không tấn công như trong tưởng tượng của cô.
Nhìn chiếc taxi chở Giang Nam xa dần, Thu Nguyệt Bạch thở hắt ra, đầu chân mày vô tình lộ ra ưu thương, trên đường về nhà cũng thẫn thờ.
Thu Nguyệt Bạch vừa vào nhà Thu Dược Tiến đi qua đi lại trong phòng khách liền tiến lên hỏi:
“Con gái cưng của papa, con về rồi! Mua được miếng lót giày không?”
Thu Nguyệt Bạch thản nhiên nói:
“Có một đôi.”
Thu Dược Tiến thất vọng hỏi:
“A? Chẳng phải nói là hai đôi sao?”
Thu Nguyệt Bạch đổi dép, ủ rũ nói:
“Hắn ta giữ lại một đôi.”
Thu Dược Tiến làm vẻ mặt bực vì con cái bất lực:
“Con gái, có phải đã làm gì chọc giận người ta không? Papa đã nói rồi, con phải cố gắng làm tốt quan hệ với cậu ta! Tiểu Giang rất có bản lĩnh, sau này tương lai không thể đo lường. Papa cảm thấy thừa dịp cậu ta chưa phát đạt con hãy mau xuống tay, đến muộn bị người ta cướp đi đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc!”
Thu Nguyệt Bạch chưa đáp lời Chu Vân ngồi trên sofa đã mở miệng nói:
“Thu Dược Tiến, nói bậy bạ gì đó? Con gái chúng ta bây giờ lo việc học, yêu đương vớ vẩn cái gì!”
Mặt Thu Dược Tiến nghiêm nghị nói:
“Bà thì biết gì! Con gái chúng ta nếu yêu đương với thằng khác thì tôi sẽ phản đối trước hết! Nhưng Tiểu Giang thì khác, cậu ta không phải người thường. Hơn nữa con gái cố gắng học tập là vì cái gì? Chẳng phải vì có tương lai tốt sao? Để con gái gả cho Tiểu Giang là có tương lai tốt đẹp ngay!”
Chu Vân trợn trắng mắt:
“Nói linh tinh, bán cho ông có mấy đôi lót giày đã nâng người ta lên trên trời.”
Thu Dược Tiến hừ mũi:
“Bà cũng dùng lót giày rồi, không biết công hiệu thế nào sao?”
“Lót giày đúng là thứ tốt, nhưng hiệu quả giảm dần nhưng giá trên trời, ông có thể mua được bao nhiêu đôi? Dùng bao lâu?”
Đêm qua Thu Dược Tiến mua lót giày xong cho vợ Chu Vân, con gái Thu Nguyệt Bạch dùng thử, hiệu quả thần kỳ được hai người thừa nhận. Nhưng như Chu Vân nói, hiệu quả thần kỳ của miếng lót giày giảm dần, sau khi dùng một ngày thì giảm bớt hơn một nửa,vật phẩm tiêu hao.
Thu Dược Tiến nhún vai kết luận:
“Bởi vậy mới nói, gả con gái cho Tiểu Giang là chúng ta có lót giày dùng không hết.”
Thu Nguyệt Bạch ở một bên nghe vậy đen mặt, lão Thu tính bán con gái đổi lót giày?
Thu Dược Tiến chợt nhận ra mình nói chuyện không ổn, vội giải thích:
“Bạch Bạch đừng hiểu lầm ý của papa, không phải papa nói con không quan trọng bằng lót giày.”
Nhưng nghe giải thích càng bôi càng đen.
“Không phải, ý papa nói là con thật sự không quan trọng bằng lót giày . . . a không, là lót giày quan trọng hơn con . . .”
Mặt Thu Nguyệt Bạch càng đen.
Đồng chí lão