Phục vụ hẹn trước của Giang Nam giống như đăng ký phục vụ trong bệnh viện. Bệnh viện thì phải treo tên mới cầm phiếu đi xem bệnh được, Giang Nam thì sau khi hẹn trước có thể bảo đảm mua được đồ, Kiệt Lục Tư tương đương với phí hẹn trước.
Nhìn như giá tiền hơi cao nhưng đối với Dương Uẩn Ngọc, Thu Nguyệt Bạch đã dùng thương phẩm Giang Nam bán ra thì số tiền này không mắc. Mới rồi Thu Nguyệt Bạch kêu giá một hộp mặt nạ đến một vạn năm ngàn, vượt qua giá gốc một vạn khối, cô chấp nhận ném tiền qua cửa sổ chứ nói gì được hưởng phục vụ hẹn trước. Nên Dương Uẩn Ngọc, Thu Nguyệt Bạch khi nghĩ thông điều này thì tranh giành đặt trước.
Cuối cùng hai người nghe theo đề nghị của Giang Nam mỗi bên mua năm hộp Kiệt Lục Tư, cũng được quyền lợi mua năm món thương phẩm chỗ hắn.
Thu Nguyệt Bạch rời đi, Dương Uẩn Ngọc cầm mặt nạ và Kiệt Lục Tư mới mua của Giang Nam đi ra ngoài.
Đinh Đinh Đinh hưng phấn chạy tới trước quầy của Giang Nam:
“Oa, Giang Nam, anh giàu rồi, một hơi bán được hàng giá mười ba vạn năm ngàn khối!”
Giang Nam nhe răng cười nói:
“He he, tàm tạm, chuyện nhỏ.”
Giang Nam nhìn con số tài khoản trong vi tín mà cảm giác như nằm mơ, tuy số tiền này bị hệ thống rút phần lớn huê hồng nhưng lúc này chúng nó yên lặng nằm trong vi tín của hắn, chỉ nhìn chuỗi dài con số là tâm tình hắn lâng lâng.
Đinh Đinh Đinh cười toe nói:
“Đúng rồi, ngạch giao dịch vừa rồi của anh bằng ngạch doanh nghiệp nửa năm của tiệm nào đó.”
Giang Nam sờ cằm, ra vẻ giật mình:
“Ồ, vậy sao? Tiệm kia ngạch doanh nghiệp thấp vậy thì đóng cửa cho rồi.”
Đinh Đinh Đinh bĩu môi nói:
“Thì đó, em cũng thấy vậy. Nhưng chị ấy cứ cố chống. . . .”
Sau quầy truyền đến tiếng nạt của Đinh Linh Lung:
“Đinh Đinh Đinh!!!”
Đinh Đinh Đinh cau mày, giả vờ không nghe thấy.
Đinh Linh Lung bực bội la lên:
“Cơm trưa và cơm chiều tự kiếm ăn đi!”
Lần này khuôn mặt trẻ con mập của Đinh Đinh Đinh lộ vẻ khó xử:
“A . . .”
Giang Nam cười nói:
“Không sao, hôm nay anh Giang Nam mời khách.”
Không còn lo lắng điều gì, Đinh Đinh Đinh hưng phấn reo lên:
“Hoan hô!”
Đinh Đinh Đinh quay đầu chu môi thị uy với Đinh Linh Lung.
Đinh Linh Lung quát vào mặt Giang Nam:
“Hay cho anh, Giang Nam! Có giỏi thì luôn nuôi con nhóc này đi!”
Giang Nam xòe tay nói:
“Bé Tuyền đáng yêu như vậy nuôi cũng được.”
Đinh Đinh Đinh gật đầu lia, lại nháy mắt với Giang Nam:
“Ừ ừ, bé Tuyền rất ngoan. Anh Giang Nam mỗi ngày dẫn bé Tuyền đi ăn đồ ngon, chờ bé Tuyền lớn lên sẽ gả cho anh!”
Giang Nam không ngờ cô bé đột nhiên nói câu này, sửng sốt:
“Gả . . . cho anh?”
Giang Nam nhìn kỹ Đinh Đinh Đinh, cô bé tuy còn nhỏ nhưng đã phát dục rất tốt, dáng người cân xứng, cao ráo, da trắng như búp bê sứ. Đặc biệt cô bé suốt ngày mặc đồng phục học xinh, làm loại tài xế đầy kinh nghiệm như Giang Nam liên tưởng đến phim Nhật.
Đáng sợ hơn là khuôn mặt hoặc vóc dáng của Đinh Đinh Đinh đều đẹp hơn nữ chính trong phim đen, nên khi cô bé nói câu này khiến Giang Nam hơi hoảng, hắn sợ mình phạm tội.
Giang Nam thuận miệng hỏi:
“Bé Tuyền năm nay mấy tuổi?”
Đinh Đinh Đinh trả lời:
“Mười lăm tuổi.”
Giang Nam gãi đầu:
“Mười lăm? Bé Tuyền còn nhỏ, lo chăm học đi.”
Đinh Đinh Đinh nghe vậy không vui, ưỡn ngược nói:
“Em không nhỏ!”
Giang Nam cau mày, không biết làm sao:
“A . . .”
Đinh Linh Lung mặt hầm hầm đi tới nhéo khuôn mặt trẻ con mập của Đinh Đinh Đinh:
“Sao chị lại có đứa em gái ngốc