Trang chủ thương thành hơi giống với đào bảo, nhưng cao cấp hơn ngàn lần, tất cả thương phẩm đề cử bày ra theo kiểu VR, chữ giới thiệu cũng có hiệu quả 3D. Nhấn đạo vào một món hàng sẽ hiện ra màn hình ánh sáng giới thiệu tỉ mỉ công năng thương phẩm, cách sử dụng các loại.
Giang Nam lỡ nhấn vào Búp Bê Trăm Biến, màn hình thuyết minh sử dụng bật ra. Búp Bê Trăm Biến giống hệt như người thật và ‘Giang Nam’ xảy ra hàng loạt chuyện ‘không thể miêu tả’. Đúng vậy, đối tượng là Giang Nam nhưng đó chỉ là ảo ảnh, có điều hình ảnh giống y như thật, làm hắn cảm giác như mình thật sự làm chuyện đó.
“Mợ nó, có độc!”
Giang Nam cảm giác thân thể mình biến đổi, ‘cậu em’ theo hắn hai mươi năm sắp chào cờ. Giang Nam vội dời chú ý khỏi hình ảnh thiếu nhi không nên xem, dứt khoát ra khỏi màn hình.
Giang Nam lặng yên giây lát, hít sâu:
“Phù.”
Cái này mà là màn hình thuyết minh sử dụng gì? Kích thích còn hơn phim Nhật.
Giang Nam thầm càu nhàu:
“Hừ, hệ thống bán cả thứ không biết xấu hổ như vậy, tỏ rõ muốn đào rỗng thân thể kí chủ!”
Nhưng mắt hắn thì liếc hướng giá búp bê, hắn chỉ đơn thuần muốn biết một con bán bao nhiêu tiền, hắn tuyệt đối không muốn mua nó!
"999999!"
Giang Nam đếm sơ có sáu con số chín.
Giang Nam trợn trắng mắt, không có chút ý định mua nó:
“Đệt, tay phải vẫn đáng tin hơn!”
Vị trí dễ thấy nhất trong thương thành là biểu ngữ to ghi đề cử. Theo kinh nghiệm mua hàng trên mạng của Giang Nam thì thứ ở vị trí đó mỗi ngày sẽ thay đổi, dưới mấy cái đánh dấu đề cử là các mục lục phân loại.
Nhưng mục lục phân loại khác với trong tưởng tượng của Giang Nam, thương phẩm chia ra các đẳng cấp.
[Thương phẩm cấp 1.]
[Thương phẩm cấp 2.]
[Thương phẩm cấp 3.]
[. . .]
[Thương phẩm cấp 10.]
[Đẳng cấp của kí chủ quá thấp, tạm không có quyền đọc.]
Giang Nam nhìn dọc theo mục lục chỉ thấy đến thương phẩm cấp 10, xuống nữa không biểu hiện. Giang Nam phát hiện mục lục thương phẩm cấp 1, 2 trong trạng thái kích hoạt, còn mục lục thương phẩm từ cấp 3 trở lên là trạng thái chưa kích hoạt màu xám.
Giang Nam liên tưởng đến tin tức cửa hàng liền hiểu tiệm của hắn là cấp 2, tức là chỉ có thể bán thương phẩm cấp 2 hoặc thấp hơn.
Giang Nam tùy tay mở ra mục lục [Thương phẩm cấp 1], xếp đằng trước nhất là miếng lót giày, mặt nạ, áo mưa hắn từng bán. Hình như hệ thống có công năng ghi nhớ, xếp đồ Giang Nam từng bán lên trước nhất. Xếp phía sau là thứ Giang Nam chưa bán nhưng đều là một số vật dụng hằng ngày, như dầu gội đầu, kem đánh răng, vớ, băng vệ sinh, đồ lót, thuốc giảm đau . . .
Đủ loại hàng muốn gì cũng có, dưới mỗi món hàng có yết giá. Giang Nam cố ý nhìn miếng lót giày, mặt nạ, áo mưa mà hắn từng bán.
Miếng lót giày yết giá 1000, mặt nạ là 2500, áo mưa là 5000.
Giá cả ở đây rẻ hơn hệ thống định giá một nửa, chắc đây là giá nhập hàng.
Giang Nam trở ra [Thương phẩm cấp 1] nhấn vào mục lục [Thương phẩm cấp 2], đồ bên trong cao cấp hơn bên cấp 1.
Ví dụ thương phẩm cấp 1 bán vớ, lót giày, dầu gội đầu thì cấp 2 bán giày, quần áo, thuốc mọc tóc.
Nhưng giá thương phẩm cấp 2 mắc hơn cấp 1 nhiều, tiền nào của nấy, cũng bình thường.
“A . . . đây là cái gì?”
Giang Nam phát hiện một quyển sách trong thương phẩm cấp 2 tên Tu Hành