Thập Ức ghét bỏ sủa Ngô Bán Tiên:
“Grao! Grao grao!”
Thập Ức nhe răng ý là: Có lăn thì lăn sang một bên đi, đừng ở trước mặt cẩu gia chướng mắt.
Ngô Bán Tiên đã bị ám ảnh tâm lý với con ‘chó dữ’ này, ngừng bặt tiếng la, nhe răng trợn mắt trở lại quầy coi bói của mình.
Giang Nam thấy thế buồn cười, đúng là ‘một lần bị chó cắn, mười năm sợ chó sủa’.
Đuổi Ngô Bán Tiên đi rồi Thập Ức sủa hướng Giang Nam:
“Grao!”
Tiếng sủa không lớn, biểu tình không hung ác, Giang Nam thấy khát vọng trong mắt nó.
Giang Nam khom người sờ đầu Thập Ức hỏi:
"Đói?"
Thập Ức thông minh gật đầu.
Giang Nam nhíu mày nói:
“Đói thật? Nhưng tao quên mua đồ ăn cho chó.”
Nghe bốn chữ đồ ăn cho chó thì Thập Ức lắc đầu nguầy nguậy:
“Grao grao!”
Giang Nam nghi hoặc hỏi:
"Không ăn thức ăn cho chó? Vậy chứ mài ăn cái gì"
Đinh Đinh Đinh bị cấm túc sau quầy luôn chú ý tình hình bên Giang Nam, lên tiếng:
“Thập Ức chỉ ăn xương thịt, và phải là loại có nạc có mỡ.”
Thập Ức gật mạnh đầu đồng ý lời của Đinh Đinh Đinh:
“Grao!”
Giang Nam buồn bực bĩu môi:
“Xương thịt? Thức ăn tốt còn hơn tao! Được rồi, ai kêu mài có công giữ tiệm, tao ra ngoài đi mua cho.”
Giang Nam vừa lèm bèm vừa đau lòng móc ví ra, bên trong chỉ còn một tấm tiền giá trị lớn màu đỏ. Giang Nam không nỡ tiêu xài tiền kiếm trong hệ thống, vì nếu dùng để nhập hàng sẽ kiếm được càng nhiều hơn.
Giang Nam duỗi lưng chuẩn bị ra ngoài mua xương thịt cho Thập Ức:
“Nếu có ai bao ăn thì tốt rồi.”
Chợt di động reo chuông, màn hình hiện chữ ‘chú Thu’.
Vẻ mặt Giang Nam nghi ngờ ấn nút nhận cuộc gọi:
“Cha của Thu Nguyệt Bạch?”
Hôm ở chợ đêm hai người trao đổi điện thoại nhưng mãi không liên lạc gì với nhau.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Thu Dược Tiến hiền hòa:
“Tiểu Giang hả?”
Giang Nam khách sáo đáp lại:
“Là cháu.”
Thu Dược Tiến không dài dòng, trực tiếp nói ra mục đích cuộc gọi:
“Là vầy, chú và dì của cháu muốn mời cháu đến ăn bữa cơm đạm bạc, không biết giữa trưa cháu có rảnh không?”
Giang Nam hơi giật mình:
“A? Mời cháu ăn cơm?”
Thu Dược Tiến cười tủm tỉm nói:
“Đúng rồi, chú và dì của cháu đều được lợi từ thương phẩm cháu bán, mời ăn bữa cơm để biểu đạt lòng biết ơn.”
Giang Nam do dự:
“Vậy à.”
Giang Nam và Thu Dược Tiến chỉ có duyên gặp mặt một lần, không tính quá quen thuộc. Thu Dược Tiến đột nhiên mời hắn ăn cơm, nếu ai trong hoàn cảnh này đều sẽ suy nghĩ sâu xa.
Thu Dược Tiến sợ Giang Nam từ chối nhanh chóng bổ sung:
“Thế nào? Không rảnh? Tiểu Giang yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cháu. Dù sao tới trưa cháu cũng phải ăn cơm, hơn nữa chú và dì không có ý gì, chỉ đơn thuần muốn mời một bữa cơm tỏ lòng cảm ơn.”
“Vậy . . . thôi được, nhưng chú Thu, cháu có thể mang Thập Ức nhà cháu đi cùng không?”
Dù sao hôm nay đã dùng hết cơ hội nhập hàng, Giang Nam không có gì để bán, chẳng bằng đi ăn ké. Quan trọng là sẽ bớt tiền xương thịt của Thập Ức.
Trong ống loa vọng ra giọng Thu Dược Tiến thắc mắc:
“Thập Ức là ai?”
“À, là con chó của cháu nuôi, nó thích ăn xương thịt.”
Dù gì chuẩn bị đi ăn ké, Giang Nam nói ra yêu thích của Thập Ức, nếu Thu Dược Tiến biết chuyện thì tự nhiên chuẩn bị tốt.”
“Thì ra là một con chó, làm chú hết hồn, còn tưởng là . . .”
Thu Dược Tiến nói một nửa thì cười xòa:
“Nếu là chó thì không thành vấn đề.”
“À.”
Giang Nam hơi cau mày, nói lấp lửng