Trong lúc Giang Nam suy nghĩ làm sao biến lợi nhuận lớn nhất thì có người vỗ vai mình:
“Chú em Giang Nam, chú em Giang Nam . . .”
Giang Nam rút ý thức ra trang chủ hệ thống, không kiên nhẫn giương mắt lên:
“Ai vậy?”
Vừa lúc ánh mắt giao nhau với mắt hí của Ngô Bán Tiên.
Ngô Bán Tiên bí hiểm hỏi:
"Nghe nói Tiểu Ngọc mua năm hộp áo mưa của chú, có đúng không?”
Giang Nam gật đầu, hỏi:
“Ừ, sao vậy?”
Ngô Bán Tiên nhe răng, nhảy cẫng lên như gà trống dựng mào gà:
“Thật sự có chuyện này!? Tiêu rồi, tiêu rồi, chắc Tiểu Ngọc có đàn ông khác, đã phát triển đến bước đó. Ngọc Ngọc của tôi, Ngọc Ngọc . . .”
Ngô Bán Tiên đấm ngực giậm chân la hét, mắt nhỏ như hạt mè ứa ra hai giọt lệ.
Giang Nam vẻ mặt ghét bỏ lườm Ngô Bán Tiên:
“Chú Ngô này, cũng lớn tuổi rồi có thể đừng khóc la như thế không?”
Ngô Bán Tiên dùng ống tay áo đạo lau nước mũi:
“Ngọc Ngọc sắp chạy theo mặt trắng nhỏ rồi, tôi không khóc được sao?”
Giang Nam nói:
“Sao chú biết là mặt trắng nhỏ? Lỡ người ta mặt đen thì sao?”
Ngô Bán Tiên đáp:
"Ngọc Ngọc không thích mặt đen!”
Giang Nam nhún vai nói:
“Không chừng người ta đổi khẩu vị?”
Ngô Bán Tiên nhíu mày hỏi:
“Có khả năng này sao?”
Giang Nam gật mạnh đầu:
“Có!”
Ngô Bán Tiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi chỉ vào Giang Nam:
“Chú em Giang Nam, Ngọc Ngọc chạy theo người ta rồi chúng ta còn ở đây nghiên cứu người kia là mặt trắng hay đen thì có ý nghĩa gì?”
Giang Nam lắc đầu nói:
“Không có.”
Ngô Bán Tiên vẻ mặt câm nín:
“Vậy chú còn nói?”
Giang Nam nhe răng cười:
“Thì tôi sợ chú quá đau lòng nên tán dóc vậy thôi.”
Ngô Bán Tiên lại gào rú:
“Ngọc Ngọc của tôi! Ngọc Ngọc của tôi!”
Giang Nam vươn tay nhẹ vỗ vai Ngô Bán Tiên:
“Nói này chú Ngô, đừng làm như khóc tang. Người biết thì tin Tiểu Ngọc quen bạn trai, không biết còn tưởng rằng Tiểu Ngọc đi bán muối. Theo tôi thấy chuyện gì cũng nên suy nghĩ thoáng chút, có lẽ Tiểu Ngọc quen bạn trai, chú không có cơ hội, nhưng nếu suy nghĩ theo hướng khác, dù Tiểu Ngọc không quen bạn trai thì chú vẫn không có cơ hội.”
Giang Nam an ủi nhìn Ngô Bán Tiên:
“Cho nên Tiểu Ngọc có quen bạn trai hay không đều không ảnh hưởng gì đến chú, nghĩ vậy có phải khiến tâm tình của chú tốt hơn không?”
Khuôn mặt già của Ngô Bán Tiên xệ xuống:
“Chú em Giang Nam, có ai an ủi người ta giống như chú không?”
Giang Nam cười nói:
“Cái này gọi là liệu pháp có tính hủy diệt, trước tiên làm chú mất hy vọng rồi từ từ tìm lại, quá trình điều trị có kỳ vọng vô hạn hơn trước, tốt hơn dần mất đi . . .”
Khóe môi Ngô Bán Tiên co giật bực tức nói:
“Liệu pháp tính hủy diệt? Theo tôi thấy thì chú em cố ý chơi tôi thì có!”
Giang Nam xòe tay cười cười:
“Làm gì có, tôi đang cho chú đề nghị vậy thôi.”
Nhân vật chính của sự kiện, Dương Uẩn Ngọc vừa lúc đẩy cửa vào, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, trên khuôn mặt tinh xảo không có biểu tình.
Thấy Dương Uẩn Ngọc là Ngô Bán Tiên lật đật chạy lại:
“Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc về rồi!”
Dương Uẩn Ngọc không thích Ngô Bán Tiên chút nào, khẽ ừ xem như trả lời.
Ngô Bán Tiên đuổi theo hỏi:
“Ngọc Ngọc đi đâu vậy? Nghe nói em quen bạn trai?”
Dương Uẩn Ngọc sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:
“Bạn trai? Không có.”
Ngô Bán Tiên mừng rỡ:
“Hả? Không có à?”
Nhưng rất nhanh vẻ mặt Ngô Bán Tiên lo lắng hỏi:
“Nhưng nếu không quen bạn trai thì em mua nhiều áo mưa vậy làm gì? Chẳng lẽ là tình một đêm?”
Ngô Bán Tiên thác loạn tinh thần lẩm bẩm:
“Không, không đâu, Ngọc Ngọc sao có thể chơi tình một đêm. Mà dù muốn