--------------
“Bóng đẹp!”
“Đẹp quá!”
Thu Dược Tiến hành động chặn bóng cực đẹp dẫn đến trong sân rộ lên tiếng hoan hô.
Đầu thắt bím chửi thề:
“Tía nó!”
Đầu thắt bím quái dị liếc Thu Dược Tiến một cái, sức bật này, bước chân nhanh nhẹn này không giống như ông già năm mươi tuổi!
Bóng rổ bị Thu Dược Tiến đập tới sân Tập Đoàn Khoáng Vật, một đội viên thành viên trường trung học Giang Nam chạy nhanh tới bắt lấy bóng nhẹ nhàng úp rổ.
7: 0!
Dựa vào biểu hiện thần dũng của Thu Dược Tiến khiến thành viên trường trung học Giang Nam mở màn như mộng ảo.
Một đồng đội đi tới trước mặt đầu thắt bím, càu nhàu:
“Thanh Tử, xóc lọ nhiều quá hay sao mà tay mềm thế?”
Đầu thắt bím hùng hổ đáp lại:
“Xóc lọ cái đầu! Mài không thấy ông già kia không giống người sao? Giống yêu tinh già hơn!”
***
Chợ đêm Phản Khẩu.
Giang Nam ở trong phòng thuê trốn nắng gắt cả buổi chiều lúc này tìm một vị trí không tệ bày ra quầy hàng nhỏ của mình, nhưng buôn bán hơi ế, không bán được miếng lót giày còn bị ăn mắng, bị lườm liếc.
Lại một đại tỷ ngồi xổm trước quầy hàng cầm đôi lót giày nghiên cứu hơn nửa ngày, xem bộ dáng thật lòng muốn mua.
Giang Nam chủ động báo giá:
“Đại tỷ, miếng lót giày này hơi mắt, một đôi hai ngàn khối, nếu chấp nhận giá này thì chúng ta bàn tiếp.”
Đại tỷ không lên tiếng, cảm xúc không dao động tiếp tục xem kỹ miếng lót giày trong tay.
Giang Nam thấy thế mắt sáng rực thầm nghĩ:
“Có cơ hội!”
Đối phương nghe giá hai ngàn khối một đôi mà chân mày không cau tức là vị này không thiếu tiền.
Giang Nam nói tràng giang đại hải lừa dối:
“Đại tỷ rất có ánh mắt, đôi lót giày trong tay đại tỷ là hàng hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới Vân Ngoại Thiên Hương bỏ vốn lớn chế tạo số lượng có hạn, nguyên hành tinh chỉ có mười đôi, mỗi đôi lót giày có mã hóa riêng xếp theo thứ tự, đánh dấu phòng giả mạo. Đại tỷ lại xem tạo hình mỗi miếng lót dùng da tật bao biên, hoa văn trên da mỗi đôi đối xứng nhau, điều này nói lên cái gì? Chứng minh miếng lót giày của chúng tôi may bằng thủ công . . . “
Đại tỷ ngước đầu lên huơ miếng lót giày trong tay:
“A bát, a bát . . .”
Giang Nam hoàn toàn nghe không hiểu, thộn mặt ra:
“Đại tỷ nói gì? Tiếng nước ngoài?
Đại tỷ vừa nói vừa hoa tay múa chân:
“A bát, a bát, a bát . . .”
Lần này Giang Nam đã hiểu, đại tỷ này là người câm điếc, hắn tốn nước miếng nửa ngày người ta mới mở miệng hỏi giá.
Giang Nam cau mày, xua tay ra hiệu cho đại tỷ là không bán. Giang Nam còn lương tri, hố ai cũng không thể hố quần thể yếu thế.
Nhưng đại tỷ không vui, luôn miệng thầm thì, huơ tay liên tục.
Giang Nam gãi đầu, hắn không hiểu thủ ngữ nhưng nhìn biểu tình của đại tỷ dường như biểu đạt bất mãn.
Giang Nam giơ hai ngón tay:
“Thôi được rồi, vậy tôi nói cho chị biết bao nhiêu tiền một đôi.”
Đại tỷ lấy ra hai miếng tiền xu.
Giang Nam lắc đầu nguầy nguậy.
Đại tỷ cau mày lấy tờ tiền hai mươi, dường như oán trách Giang Nam bán miếng lót giầy quá mắc.
“A bát, a bát . . .”
Giang Nam lại lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gõ giá miếng lót giầy vào máy tính đưa cho đại tỷ xem.
Đại tỷ xem giá trên điện thoại, xù lông lắc đầu xua tay hơn nữa ngày:
“A bát, a bát, a bát . . .”
Sau đó đại tỷ thở mạnh giậm chân, lớn tiếng hét ra ba chữ không quá rõ ràng:
“Mắc quá đi!”
Sau đó đại tỷ bỏ đi.
Giang Nam thộn mặt ra, miếng lót giày mắc đến nỗi buộc người câm nói chuyện?
Đại ca bày quán bên cạnh Giang Nam cười nói:
“Nói này chàng trai, cậu bán miếng lót giày mắc thật. Nhìn xem, người câm cũng bị buộc nóng nảy.”
Giang Nam cười khổ lắc đầu nói:
“Tôi còn tưởng gặp người giàu.”
Đại ca bán dvd nói:
“Dù giàu tới đâu cũng sẽ không bỏ ra hai ngàn khối tiền mua đôi miếng lót giày, gia đình giàu cỡ nào mới sộp đến vậy?”
Giang Nam buông tiếng thở dài:
“Cũng đúng.”