Bốp bùm binh!
“A!!!”
Thu Nguyệt Bạch không chút thương tiếc đè Giang Nam ra đánh tơi bời.
Giang Nam ôm đầu không đánh trả, cái gọi là nam nhi tốt không đấu với nữ, đánh đàn bà thì xứng là đàn ông sao? Đặc biệt khi hắn lừa người ta trước, bị đánh cũng xứng đáng.
Còn một lý do là Thu Nguyệt Bạch không đến một mình, có bảy, tám người đàn ông vai u thịt bắp đứng sau lưng cô, tay cầm gậy bóng chày, thanh sắt, tạ tay.
Giang Nam là người sáng suốt, nắm đấm của Thu Nguyệt Bạch so với các loại đồ vận động của đám người cơ bắp thì hắn chọn cô.
Sau khi đánh Giang Nam một trận tâm tình của Thu Nguyệt Bạch thảoi mái hơn nhiều, tạm ngừng tay:
“Đồ lừa đảo chết tiệt, chạy thử xem? Chạy đi chứ!”
Giang Nam mặt như dưa đám nói:
“Mỹ nữ, tôi nghĩ cô hiểu lầm, buổi sáng tôi chạy trốn là vì thành quản đến.”
Thu Nguyệt Bạch hừ lạnh một tiếng:
“Thành quản? Lừa ai đó? Sao tôi không thấy? Hơn nữa dù anh trốn thành quản thì tại sao bỏ vi tín của tôi vào sổ đen?”
Giang Nam giả vờ ngây thơ vô số tội:
“A? Bỏ vi tín của tôi vào sổ đen? Không thể nào, lúc tôi chạy lỡ làm rớt di động giờ còn chưa sửa lại.”
Giang Nam khoanh tay trước ngực bình tĩnh nhìn Giang Nam diễn trò:
”Diễn, diễn tiếp đi.”
Thu Nguyệt Bạch khá phục hàng này, bây giờ bị bắt giữ nhân chứng vật chứng mà còn tìm được lý do cãi láo, trời sinh có tài lừa.
Một người vai u thịt bắp giơ gậy bóng chày chỉ hướng Giang Nam:
“Bạch Bạch đừng nói nhiều với hắn, bắt đi đồn công an là xong.”
Giang Nam không chịu, nhăn mặt nói:
“Dựa vào cái gì đưa tôi đi đồn công an? Tôi không phạm pháp!”
Thu Nguyệt Bạch hung hăng trừng Giang Nam:
“Đồ lừa đảo còn mạnh miệng hả?”
Giang Nam hắng giọng, thẳng sống lưng cố gắng để mình trông có khí thế một chút:
“Mỹ nữ luôn miệng nói tôi là lừa đảo, tôi muốn lý luận một chút. Đầu tiên tôi bày quán bán hàng, cô là khách hàng. Buổi sáng cô bỏ ra hai ngàn khối mua đôi miếng lót giày của tôi, sự việc đúng không?”
Thu Nguyệt Bạch gật đầu nói:
“Đúng.”
“Tôi đã cho cô biết giá miếng lót giày, không có vấn đề về lừa giá bán đúng chứ?”
“Đúng.”
“Trong quá trình trả tiền, tôi không uy hiếp, hăm dọa cô đúng không?”
“Tổng kết lại là cô tự nguyện trả tiền, ok?”
“Đúng.”
Giang Nam bĩu môi ra vẻ bị oan ức lớn:
“Vậy tôi lừa cô cái gì? Tôi làm sao lừa đảo?”
Thu Nguyệt Bạch cau mày, trong một chốc không cãi lại được:
“A . . .”
Giang Nam một tay ôm ngực ho khan, mắt nhìn Thu Nguyệt Bạch chằm chằm:
“Nên mới nói tôi là Đậu Nga thời nay! Còn cô thế nhưng đánh tôi . . . khụ khụ . . . ”
Giang Nam nói một nửa bỗng họ sặc sụa, trông như tùy thời sẽ hộc máu.
Vẻ mặt Thu Nguyệt Bạch áy náy hỏi:
“Vậy . . . Anh có sao không?
Giang Nam thở dài lẩm bẩm:
“Cô thấy sao? Cũng may cô gặp tôi, nếu là người xấu bụng, nằm dưới đất không bắt cô đền ba, năm ngàn thì không đi được.”
Thu Nguyệt Bạch gật đầu đồng cảm:
“Đúng rồi.”
Thu Nguyệt Bạch đã gặp vụ ăn vạ, nhớ có lần cô đi làm gặp cụ bà hỏi đường, đang nói chuyện bỗng ngã vào người cô, chết sống đòi cô đưa tiền để đi bệnh viện kiểm tra thân thể. May mắn hôm đó Thu Nguyệt Bạch quay trực tiếp, toàn quá trình đều ghi lại nếu không thật khó giải thích.
Thu Nguyệt Bạch nhìn kỹ Giang Nam, hỏi:
“Hay tôi đưa ăn đi bệnh viện khám?”
Hai hốc mắt của tên này bị cô đánh bầm trông như gấu trúc.
Giang Nam rộng lượng xua tay:
“Bỏ đi, tôi không phải loại người già mồm, về nhà nằm một lúc là được.”
Giang Nam cuốn lại quầy hàng nhỏ của mình, nói:
“Được rồi, không có việc gì cô mau về nhà, con gái ở bên ngoài tối vậy không an toàn.”
Thu Nguyệt Bạch gật đầu, bỗng cảm thấy anh trai này thật ấm áp:
“Ừm.”
Thấy Giang Nam sắp đi, kẻ cơ bắp cầm gậy bóng chày không chịu:
“Bạch Bạch! Cứ thả hắn đi vậy sao?”
Thu Nguyệt Bạch xòe