Edt: Mítt
~~~~~~~~
Dược Cốc ở bên bờ Tây Hải, láng giềng của Vạn Yêu sơn Thập Vạn Đại Sơn, là chỗ ở tụ tập thiên địa tinh khí.
Công Tử Mạch mang theo Tô Vãn và Tiểu Mai Hoa trực tiếp về chỗ ở của mình ở Dược Cốc, đây là một đình viện độc lập, còn chưa vào cửa đã có thể ngửi được hương thơm của linh dược.
"Chủ nhân, chủ nhân người đã trở lại!"
Không đợi Công Tử Mạch vào cửa, trong viện liền truyền đến một âm thanh kinh hỉ, sau đó vô số mạn điều bay múa chạy ra đón.
Cảm giác được yêu khí nguy hiểm trong nháy mắt đánh úp lại, Tiểu Mai Hoa nhịn không được kêu lên sợ hãi, rụt rụt ra phía sau Công Tử Mạch.
Hơi thở đáng sợ như vậy, hẳn là......
"Cưu, an tĩnh chút."
Công Tử Mạch cười cười dùng ngón tay trấn an những cái cành đó một chút, nghe hắn nói, những cành cây đó tất cả đều rụt trở về, sau đó Cưu mang theo âm thanh ủy khuất chậm rãi truyền đến: "Chủ nhân, chủ nhân, ta rất đói, ta rất đói."
Nói xong Cưu di chuyển bản thể chậm rãi tới gần bên cạnh Công Tử Mạch, bản thể của nàng rõ ràng là một gốc cây hoa ăn thịt người rất cao, mà hiện tại đóa hoa ăn thịt người nhan sắc diễm lệ, yêu khí tùy ý, lại rũ cành cây thật lớn dựa vào bên cạnh Công Tử Mạch bắt đầu bán manh.
"Chủ nhân, chủ nhân, thời điểm người không ở đây bọn họ đều khi dễ ta, không cho ta cơm ăn, ta thật sự rất đáng thương, ừm, đây là cái gì? Rắn độc sao? Ai nha, tuy rằng có độc, nhưng ta không ngại nha! Là đồ ăn mà chủ nhân người cho ta ăn sao? Chủ nhân người thật sự quá tốt, người......"
Cưu còn chưa nói xong, Công Tử Mạch một bên đã ôm Tô Vãn trong lòng ngực rời đi, hắn đi thẳng về phòng của mình, trước khi đóng cửa đem Tiểu Mai Hoa trên đầu vai ném tới trên cành lá của Cưu: "Ngươi giúp ta để ý nó một chút, đừng dọa người ta!"
"Vâng, vâng vâng."
Cưu vâng vài tiếng, sau khi xác định Công Tử Mạch đã rời khỏi, nàng lập tức nhanh chóng di động đến góc tường, ngữ khí hung hăng nói nhỏ.
"Hừ hừ, một đóa Tiểu Mai Hoa cũng dám tranh sủng với ta, ngươi ở trên đường, đã từng ăn qua thịt người chưa? Từng uống máu chưa?"
Hoa mai:......
Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ mau tới cứu ta, Hoa tỷ tỷ này thật đáng sợ!
"Uy."
Ở thời điểm Tiểu Mai Hoa run bần bật, Cưu đã rũ đĩa tuyến xuống hung tợn tiếp tục nói: "Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên nhỏ xinh đáng yêu là có thể được chủ nhân yêu thích, ta nói cho ngươi biết, chủ nhân chưa bao giờ nuôi dưỡng phế vật! Một con nhóc đến máu cũng chưa từng uống qua, còn muốn so sánh với ta? Hừ!"
Uống máu? Còn không phải là uống máu sao? Ách, hoa cũng cần uống máu sao?
Lúc này Tiểu Mai Hoa thật sự mờ mịt, không thể không nói trong vô tận năm tháng tu luyện của nàng, có hai người có ảnh hưởng rất lớn đến nàng.
Người đầu tiên chính là Tô Vãn, đó là bằng hữu đầu tiên đủ để phó thác sinh tử sau khi nàng mở ra linh trí.
Mà người thứ hai ảnh hưởng sâu sắc đến nàng, chính là Cưu, là Cưu dạy cho nàng làm sao để trở thành một đóa hoa mai hung mãnh —— ăn thịt người, hút máu?
Ai nha nha, đó đều là trò hay sở trường của Cưu tỷ tỷ, Tiểu Mai Hoa nhìn nhìn vậy mà cũng học xong......
Đương nhiên, những điều đó đều là lời phía sau, lúc này Tiểu Mai Hoa vẫn như cũ non nớt thuần lương đang bị Cưu dọa sợ tới mức run bần bật, mà lúc này, bên trong phòng Công Tử Mạch đã đem toàn bộ thân rắn của Tô Vãn ngâm trong thùng dược của mình.
Nàng còn đang hôn mê, nhưng hơi thở vô cùng ổn định.
Ánh mắt Công Tử Mạch dừng ở chỗ đuôi rắn của Tô Vãn, ở trước đoạn đuôi rắn màu hồng kia có một chỗ kim sắc hoa văn như ẩn như hiện, lúc này tia kim sắc kia đang chậm rãi tản mát ra quang mang nhu hòa, những quang mang đó đang không ngừng chữa trị thân thể Tô Vãn.
Kim quang này là......
Nhìn thấy tia kim quang kia, Công Tử Mạch ngẩn người, hắn theo bản năng giơ tay muốn chạm vào tia kim quang kia, nhưng ngay sau đó hắn lại như điện giật thu tay mình về.
Nguy hiểm!
Phía trên ánh kim quang kia mang theo hơi thở nguy hiểm sâu không lường được khó hiểu.
Đó, rốt cuộc là cái gì?
Ánh mắt Công Tử Mạch lại lần nữa dừng ở trên người Tô Vãn —— thời điểm trong rừng cây mình nên lập tức kết liễu nàng mới đúng, nhưng, vì sao lại đột nhiên không hạ thủ được?
Cái loại cảm giác đặc biệt quen thuộc này, rốt cuộc là cái gì?
Mítt comeback. Wattpad nha quý dị!!!!
Hắn thở dài một hơi, xoay người đến một bên đem luyện yêu lò của mình từ túi trữ vật triệu hoán ra, yên lặng luyện chế giải dược.
Hai canh giờ sau.
Ý thức Tô Vãn dần dần thanh tỉnh, nàng cảm giác được thân thể của mình ấm áp, có một cổ nhiệt khí đặc biệt thoải mái đang ở trong thân thể
của nàng bơi lội, đó là......
Linh khí?
Không, không phải linh khí, là thứ mà so với linh khí còn muốn tốt hơn vạn lần, chẳng lẽ là...... Tiên khí?
Tô Vãn bị phỏng đoán của chính mình làm hoảng sợ, nơi này cũng không phải Tiên giới, làm sao tới nhiều tiên nhân như vậy?
Huống chi, Thương Nguyệt đại lục đã yên lặng mấy ngàn năm, hiện giờ cái thời không này tài nguyên thiếu thốn, môn phái tu chân cũng đang không ngừng giảm bớt, phiến đại lục này đã gần ngàn năm không xuất hiện người tu chân đắc đạo phi thăng.
Tu chân khó, đắc đạo thành tiên càng là khó càng thêm khó!
Tô Vãn chậm rãi mở mắt, nàng phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường lớn, lúc này toàn bộ thân rắn của nàng đang cuộn tròn, mà Công Tử Mạch ngồi ở mép giường, không nhúc nhích nhìn mình, thấy mình tỉnh, hắn nhịn không được hơi mỉm cười, giơ tay đem một quả đan dược đỏ như máu đưa tới trước mặt mình: "Ăn nó, đối với ngươi có chỗ lợi."
Ngửi được viên đan dược kia truyền đến hương thơm linh khí, Tô Vãn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, linh khí thật sung túc! Người Dược Cốc thật là bất phàm!
Chỉ là......
"Ngươi vì sao muốn cứu ta? Tiểu Mai Hoa đâu?"
Tô Vãn mới sẽ không bị ơn huệ nhỏ của Công Tử Mạch mê hoặc, đầu óc của nàng còn rất thanh tỉnh, tuy rằng hiện tại tu vi nàng còn chưa thể làm cho nàng phát ra tiếng người, nhưng nàng đã sớm có thể dùng tinh thần lực câu thông với bất kì kẻ nào.
Nghe Tô Vãn hỏi chuyện, Công Tử Mạch vẻ mặt đạm nhiên trả lời.
"Ta đáp ứng nàng cứu ngươi, làm điều kiện trao đổi, ta muốn bắt nàng luyện dược!"
Nghe Công Tử Mạch nói, ánh mắt Tô Vãn lập tức thay đổi, Tiểu Mai Hoa làm sao lại ngốc như vậy? Thế nhưng vì mình......
"Nàng hiện tại sống hay chết?"
Tô Vãn lập tức truy vấn một câu. Công Tử Mạch một bên cười cười: "Nàng còn sống."
"Vậy là tốt rồi."
Tô Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó nàng giật giật thân mình, đuôi rắn cuốn viên dược kia ném trở về trong tay Công Tử Mạch: "Dược của ngươi ta không cần, mạng ta cũng không phải ngươi cứu, cho nên giao dịch của các ngươi hiện tại lập tức hủy bỏ!"
Ách.
Công Tử Mạch vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tô Vãn: "Ngươi cho rằng ở Dược Cốc ngươi nói là có thể tính?"
"A, vậy ngươi là muốn ta quỳ xuống van xin ngươi? Người Dược Cốc đều không biết xấu hổ như vậy sao?"
Tô Vãn banh thân mình, ngẩng cao đầu, đôi mắt màu đỏ gắt gao nhìn chằm chằm mặt Công Tử Mạch: "Như vậy đi, ta và Tiểu Mai Hoa cùng ký khế ước với ngươi, làm lao dịch cho ngươi mười năm, ngươi xem thế nào? Đừng nói với ta ngươi không lấy nàng làm thuốc là không thể, nếu thật sự không phải nàng là không được thì mười năm trước ngươi sẽ không bỏ qua nàng."
"Lao dịch mười năm?"
Công Tử Mạch ngưng ánh mắt nhếch khóe môi vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Vãn: "Là ngươi muốn ở viện này của tu luyện đúng không? Ngươi biết những thảo dược đó của ta đều có giá trị bao nhiêu không? Mười con rắn như ngươi cũng mua không được nửa cây thăng tiên thảo.!"
"Đó là đối với ngươi mà nói, còn với ta mà nói, một sân thảo dược này của ngươi còn không bằng một miếng vảy trân quý trên người ta."
Tô Vãn ngửa đầu, thanh lãnh trả lời một câu.
Công Tử Mạch:......
Làm một con rắn, ngươi tự phụ như vậy thật sự được chứ?
Lúc này Công Tử Mạch hoàn toàn không nghĩ tới một câu nói đùa của Tô Vãn hôm nay, ngày nào đó thế nhưng có thể trở thành sự thật ——
Đừng nói lấy một sân thiên tài địa bảo tới đổi, cho dù ngươi lấy toàn bộ thiên tài địa bảo của Thương Nguyệt đại lục tới đổi, ở trong lòng hắn, cũng không bằng một miếng vảy trân quý trên người nàng.
Trên đời này luôn có vật vô giá, vô cùng quý giá. Ví như, nàng đối với hắn.