Edt: Mítt
~~~~~~~
Cực bắc, U minh Quỷ Vực.
Quỷ khí lượn lờ, bạch cốt chồng chất, bên trong đại điện của Quỷ Vực hoàng thành, Quỷ Vương ngồi ngay ngắn ở trên bạch cốt vương tọa, cả khuôn mặt đều giấu ở dưới đám sương đen.
"Ngô vương! Những người của Côn Luân tiên cảnh gần đây thường xuyên điều động, nhóm quỷ tộc nằm vùng trong tam đại phái truyền tin tức về, tam đại phái hình như đang tăng cường huấn luyện tân nhân tính toán ít ngày nữa tiến công u minh Quỷ Vực của chúng ta!"
Tham tướng quỷ cả người hắc khí quỳ trên mặt đất thấp giọng báo cáo, Quỷ Vương ở phía trên vương tọa đầy bạch cốt nghe thuộc hạ báo cáo cười âm u, trong âm thanh già nua mang theo vô tận lạnh lẽo: "Ngô nhi, chuyện này con thấy thế nào?"
Nghe Quỷ Vương gọi, một thân ảnh thon dài đang ẩn trong bóng tối chậm rãi đi ra, sương đen tan hết, lộ ra một khuôn mặt hết sức yêu nghiệt tà mị, hắn tuấn mỹ như thần, cố tình lại có một đôi mắt đen u ám thị huyết, bên trong ẩn chứa vô tận âm ngoan.
"Phụ vương, thỉnh chấp thuận ta mang theo Tử Dạ rời khỏi Quỷ Vực, đi đến Côn Luân tìm hiểu thực hư trước!"
Giọng nam thanh lãnh, thanh tuyến gợi cảm mà mị hoặc.
Nghe nhi tử mình nói, Quỷ Vương cười to ba tiếng: "Ha ha ha! Được được được! Con đi đi! Lần này đi nhân gian nhớ rõ phải mang thắng lợi trở về!"
"Vâng! Hài nhi nhất định không phụ lòng phụ hoàng gửi gắm."
Khi nói chuyện, thân ảnh thon dài kia lại lần nữa được sương đen bao phủ, chậm rãi biến mất, chờ thời điểm hắn lần nữa xuất hiện lại đang ở trong một đại điện khác.
"Điện hạ!"
Nhìn thấy thân ảnh hắn hiện lên, lập tức có một quỷ tu áo tím cung kính chạy vội tới trước mắt hắn.
Tử Dạ, quỷ tu Kim Đan kì, cũng là quỷ tu xuất sắc nhất trong mấy năm nay ở u minh Quỷ Vực.
"Thu thập một chút, cùng ta rời khỏi Quỷ Vực, còn có, ở bên ngoài không cần kêu điện hạ."
"Vâng, công tử!"
Nhìn bóng dáng Quỷ Vực hoàng tử đi xa, Tử Dạ rũ con ngươi, trong mắt tím hiện lên một đạo quang mang sâu thẳm ——
Rốt cuộc đã có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi sao?
Những người khác, đang ở nơi nào đây?
Tử Dạ không dám nghĩ nhiều, nàng lập tức thu hồi tâm tư của mình.
Nơi này, là u minh Quỷ Vực. Hiện tại nàng cần phải làm là sắm tốt vai Tử Dạ này, kế thừa ký ức nguyên chủ nàng tự nhiên biết nguyên chủ vẫn luôn yêu thầm điện hạ Diệp Thừa của mình.
Mà Diệp Thừa hắn......
Hắn là nhiệm vụ giả sao?
Tử Dạ không biết, bởi vì hiện tại Diệp Thừa cùng với người trong kí ức của nguyên chủ quả thực giống nhau như đúc.
Nếu như hắn thật là nhiệm vụ giả mà nói, chỉ có thể giải thích rằng kỹ thuật diễn của hắn đã sớm đắc đạo!
Ở thời điểm Tử Dạ tâm tư xoay chuyển, nàng cũng không phát hiện, trong bóng đêm vẫn luôn có một đôi con ngươi u lãnh đang nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng......
Bên bờ Tây Hải, trong Dược Cốc.
Cuối cùng Công Tử Mạch lại thật sự đáp ứng yêu cầu của Tô Vãn.
Hắn chấp thuận cho nàng và Tiểu Mai Hoa ở chỗ này tu luyện, đương nhiên tu luyện đồng thời còn phải giúp đỡ Công Tử Mạch chăm sóc dược điền của hắn.
Cưu vốn dĩ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn thấy chủ nhân mình thế nhưng lại thu hai tên tôi tớ này, lập tức cảm giác nội tâm mình đã chịu một vạn điểm thương tổn.
"Chủ nhân người không yêu ta, người nhất định là không yêu ta, người tuyệt nhiên là không yêu ta, người...... Ách."
Cưu đang toái toái niệm nhìn thấy Công Tử Mạch trước mắt từ trong túi trữ vật của mình trực tiếp ném ra mười mấy cục thi thể máu chảy đầm đìa, Cưu lập tức mở to hai mắt nhìn, tất cả cành lá đều đang hưng phấn quơ chân múa tay: "Ta biết ngay chủ nhân yêu ta nhất, yêu ta nhất!"
Khi nói chuyện, cành của nàng đem mười mấy cục thi thể máu chảy đầm đìa tất cả đều cuốn tới, ném tới trên đĩa tuyến của mình.
Nhìn trường hợp máu me tàn nhẫn như vậy, còn vẩy ra máu tươi, Tiểu Mai Hoa hướng vào thân thể Tô Vãn để né tránh, giơ hai cánh hoa lên bưng kín hai mắt của mình ——
Quá tàn nhẫn, quá máu me, quá...... Ách, thật ra hình như cũng không có gì?
Tô Vãn không nhìn biểu tình của Cưu, nàng chỉ có chút kỳ quái nhìn chằm chằm Công Tử Mạch, thoạt nhìn người ôn nhuận như ngọc như vậy, vì sao vừa rồi mình thế nhưng ở trên người hắn cảm giác được một tia bạo ngược?
Là ảo giác sao? Không, không giống, chẳng lẽ hắn là......
Nhiệm vụ giả!
Ba chữ này ở trong đầu Tô Vãn chợt lóe qua.
Nàng biến thành một con rắn nhỏ không có ký ức, đây là tình huống không tốt nhất, nhưng cũng là tốt nhất.
Bởi vì nàng không có quá khứ,
không có thân nhân, không có ký ức, tất cả của nàng đều dựa vào chính mình đắp nặn lên, mà những người khác thì sao? Bọn họ kế thừa ký ức nguyên chủ, nhất định phải dựa theo cách sống của nguyên chủ mà suy diễn, đem chính mình bao đến không lọt gió, suy diễn đến thiên y vô phùng, nói cho cùng thì không có người nào biết địch nhân của họ ở nơi nào.
Hơn nữa, nơi này là Tu Chân giới, loại chuyện như đoạt xá này cũng nhìn mãi quen mắt, ngươi nếu biểu hiện quá mức dị thường, đừng nói là nhiệm vụ giả cho dù là sư huynh đệ hoặc là các trưởng bối trong sư môn cũng sẽ rất nhanh sinh ra nghi ngờ, đến lúc đó tình cảnh của người sẽ càng thêm không xong.
Cho nên, Công Tử Mạch là nhiệm vụ giả sao? Hoặc là, bản thân hắn chính là một quái nhân làm người ta nhìn không thấu?
Tô Vãn ánh mắt lóe lóe, nàng biết mình cần phải cẩn thận, cho dù Công Tử Mạch không phải nhiệm vụ giả nhưng Dược Cốc này nhất định là bản đồ mà vai chính tất xoát, ở chỗ này nhất định đang có một vị thậm chí là nhiều vị nhiệm vụ giả!
Mà việc mình cần phải làm, chính là làm giảm sự tồn tại của mình, nỗ lực tu hành, tranh thủ sớm ngày hóa thành hình người.
Cứ như vậy, Tô Vãn và Tiểu Mai Hoa tự nhiên an cư trong viện của Công Tử Mạch, mà chỗ ở của các nàng chính là bản thể khổng lồ của Cưu.
Cưu:......
Các ngươi không chỉ đoạt chủ nhân của ta, thế nhưng còn bá chiếm cành lá của ta làm giường đệm? Ô ô ô, Cưu thật đáng thương, Cưu không ai yêu, Cưu thật muốn ăn thịt người!
Nhưng mà một tháng sau ——
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, Tiểu Mai Hoa thật thông minh!"
"Cưu tỷ tỷ, thì ra máu của người có thể làm cho nhan sắc của ta càng tươi đẹp hơn nha!, Ta thích!"
"Ân hừ."
Cưu nghe Tiểu Mai Hoa nói, lập tức đắc ý giương cành lá lên: "Đó là đương nhiên, sau này ngươi cùng với con rắn nhỏ đi theo ta, ta ăn thịt cho các ngươi uống máu, cuộc sống này tuyệt đối là tiêu dao sung sướng đến không muốn không muốn!"
Tô Vãn:......
Cho nên nói chỉ trong thời gian một tháng, Cưu ngươi đã làm gì Tiểu Mai Hoa đó?
Tô Vãn có chút vô ngữ, nhưng đáy lòng lại có chút cao hứng, Tiểu Mai Hoa lại có bằng hữu mới, hơn nữa nàng đơn thuần như vậy cá tính cũng không tốt, để Cưu dạy nàng một ít thủ đoạn tự bảo vệ mình cũng rất tốt.
"Tiểu Thanh!"
Lúc này, phía sau Tô Vãn đột nhiên truyền đến âm thanh ôn nhuận của Công Tử Mạch.
Tiểu Thanh gì đó ghét nhất, cái tên này ngươi đặt thật phế vật.
Tô Vãn dưới đáy lòng phun tào, nhưng vẫn cuộn tròn thân rắn vẻ mặt buồn bực quay đầu: "Công tử, người đã trở lại?"
"Ừ."
Công Tử Mạch phiêu nhiên đi vào sân, Tô Vãn chú ý tới hộp ngọc hắn cầm trên tay, tuy rằng toàn bộ hộp bị bùa chú phong ấn, nhưng vẫn ngửi được từ bên trong một cổ hướng thơm thấm vào ruột gan.
Đây là...... Đỉnh cấp thiên tài địa bảo!
"Công tử, đây là cái gì?"
Tô Vãn chậm rãi dịch đến phía sau Công Tử Mạch, vẻ mặt tò mò nhìn hộp ngọc trong tay hắn.
"Cái này à."
Công Tử Mạch cười cười: "Hộp ngọc này chứa chính là ngọc tủy quả vạn năm, chỉ cần cắn một miếng, là có thể làm ngươi gia tăng 500 năm tu vi lập tức hóa thành hình người!"
Ngọc tủy quả vạn năm!
Tô Vãn cả người sững sờ ở nơi đó, nàng ở Dược Cốc mấy ngày nay tự nhiên đã quen thuộc rất nhiều tên của thiên tài địa bảo trong thế giới này, ngọc tủy quả vạn năm tuyệt đối là trân bảo khả ngộ bất khả cầu!