Thấm thoát đã được ba năm. Một khoảng thời gian khá dài để tạm gác mọi chuyện trong quá khứ.
Cậu nhóc Ngô Kỳ ngày nào nay đã 25 tuổi, vừa vặn xin vào được một nhà xuất bản có tiếng tăm. Cậu làm việc rất chăm chỉ nên được lòng sếp cả những anh chị đi trước.
" Tiểu Kỳ, chỗ này hình như chị bị sai gì đó, em xem thử rồi chỉ chị cái. "
" Ngô Kỳ à, đừng nghe Liễu Liễu dụ dỗ, cô ấy là lười kiểm tra lại nên bảo cậu làm hộ đấy chứ, hà hà.."
" Anh nói gì đấy hả? Lo làm việc của mình đi, biết chưa? Ngô Kỳ à, nhớ xem giúp chị nhé. Hihi ^_^ "
Ngô Kỳ cảm thấy chóng mặt với hai người nhân viên lớn già đầu nhưng cứ như con nít lên ba này, suốt ngày chí chóe nhau, khiến cậu đang là một thằng con trai 25 tuổi thì thành ông già 70 để đi giáo huấn bọn họ.
" Được rồi, để em xem giúp cho, chị Liễu Liễu. Còn anh Long, anh làm việc đi. Hai người cứ như trẻ con thế này, em nhức hết cả đầu. " - Ngô Kỳ vừa cười cười vừa chăm chú vào màn hình laptop chỉnh sửa cái gì đó.
" Được thôi, tôi làm việc tiếp..."
Long đang nói thì dừng giữa chừng, anh bỗng chăm chú vào tập hồ sơ trên bàn, còn giả vờ như đang ghi chép gì đó, làm ra vẻ tôi đây đang rất bận.
Ngô Kỳ thấy lạ, quay đầu lại thì thấy sếp đứng trước cửa nhìn vào, ánh mắt sắc bén của sếp chỉa thẳng vào cái tam giác Kỳ - Liễu - Long, cậu giật nảy mình ngó đi chỗ khác.
Hạ Hoàng là trưởng phòng của Ngô Kỳ, được mọi người gọi là sếp. Sếp này trong mắt cậu là một người cực kỳ lạnh lùng, nguy hiểm, gian manh, nhưng xen lẫn trong đó là chút ấm áp khó mà thấy được bằng mắt. Thoạt nghĩ, Ngô Kỳ cảm giác thật giống với ai đó cậu từng biết...
Nguyên Khải. Đúng thế, Hạ Hoàng sao lại tạo cho cậu cảm giác thật quen thuộc. Cảm giác này từng có ở Nguyên Khải. Đã ba năm, Ngô Kỳ dù ngoài mặt rất cứng rắn, dứt khoát, kỳ thực bên trong cứ nhói lên mỗi khi nhắc đến cái tên đó...
Đang chìm trong những suy nghĩ vu vơ, có tiếng sếp vang lên:
" Ngô Kỳ, cậu pha hai ly cà phê nóng rồi mang đến phòng tôi ngay bây giờ nhé. Chỗ tôi đang tiếp một người bạn. " - Hạ Hoàng nói xong liền thoắt cái quay đi.
" Vâng sếp. " - Ngô Kỳ luôn đứng phắt dậy, gật đầu theo phản xạ mỗi khi sếp ra lệnh.
" Tiểu Kỳ, em ngoan thật đấy. Sếp ra lệnh là em cứ như ấn định sẵn, đứng dậy rồi gật đầu dù chẳng bao giờ sếp nhìn thấy cả. " - Liễu Liễu xoay xoay cây bút trên tay.
" Em chỉ là...quen mất rồi ạ hì hì. " - Cười nói xong cậu chạy đi pha ngay hai ly cà phê mang đến phòng sếp.
**************
" Haha tớ vẫn chỉ là một tên làm công ăn lương thôi. Như cậu mới là số sướng đó chứ. "
" Chậc, sướng về vật chất thôi. Tinh thần tớ vẫn không chút bình yên a."
" Hầy, tinh thần cậu bị vấn đề gì sao? Thế sao không kiếm người yêu? Cậu định ở giá hả, giám đốc Âu? "
Ngô Kỳ sải bước chậm rãi, trên tay là hai ly cà phê nóng vừa pha, đi đến đứng trước cửa phòng của sếp. Rồi cậu cứ đứng im tại chỗ, không gõ cửa cũng không tiến vào, hai ly cà phê trên tay cậu có phần chao đảo sắp đổ..
Giám đốc Âu? Không phải chứ. Chẳng lẽ người bạn của sếp là Âu Nguyên Khải? Thật là thế sao? Bây giờ mình phải làm gì? Ngô Kỳ, mày nói thử xem bây giờ nên làm gì? Đi vào hay lui về? Lui về chắc chắn không yên với sếp. Còn đi vào, lỡ người đó đúng thật là Nguyên Khải thì làm sao???
Ngô Kỳ đang đấu tranh nội tâm kịch liệt. Cậu cảm thấy đầu mình rỗng tuếch, chẳng nghĩ được cái gì. Tay chân lại như đóng băng, tiến không được, lùi không xong..
" Ngô Kỳ, sao lại không vào mà đứng như trời trồng ở đây hả? " - Hạ Hoàng mở cửa, nheo mắt nhìn cậu khó hiểu.
" Sếp...a...cà...cà phê của sếp...đây..." - Ngô Kỳ lắp bắp, không dám ngửa mặt lên, cậu cứ cùi gầm xuống đất che đi một nửa gương mặt của mình.
" Cậu bị làm sao vậy? Được rồi, đưa cà phê đây. Về phòng đi. " - Nói xong Hạ Hoàng xua tay đuổi tên nhóc này về.
Vì cái tính tò mò, Ngô Kỳ đã nhanh chóng liếc nhìn bên trong căn phòng kia, và người cậu thấy hoàn toàn giống với Nguyên Khải, chỉ khác, người thanh niên này trông chững chạc hơn nhiều, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho Ngô Kỳ muốn ngất đi, cậu nhấc chân lên một cách khó khăn, chỉ vội quay đầu ra phía khác, tránh ánh nhìn của người con trai trong kia.
" Ai đấy? Cậu làm gì ngoài đó mà ồn vậy? "
" À nhân viên của tớ. Chẳng hiểu sao tên nhóc ấy lại không chịu vào đây mà đưa cà phê, cứ đứng chết trân ngoài ấy. Nói chuyện lại lắp bắp. Khó hiểu! " - Hạ Hoàng làu bàu.
" Ồ, vậy thì hơi lạ nhỉ. Mà cậu gọi là tên nhóc sao? Nhân viên mới hữm? "
" Ừ. Mới vào được một năm. Tên nhóc ấy làm việc chăm chỉ lắm, lại còn vui tính hiền lành hoạt bát, mọi người khá thích cậu ấy. Thường ngày làm việc lanh lẹ, hôm nay lại như ăn phải đồ ăn thiêu ấy."
" Ồ...tính ra người này không phải đã 25 tuổi rồi ư? Tên gì thế? "
" Hữm, cậu hỏi làm gì? Hmm Ngô. Là Ngô Kỳ. "
Nguyên Khải đang cầm ly cà phê trên tay, sắc mặt anh trắng bệt, không tin vào những gì mình vừa nghe. Ngô Kỳ? Tên giống tên là bình thường thôi mà, phải không? Thoáng chốc, anh lấy lại điềm tĩnh, nhấp chút cà phê rồi liền đứng lên chào tạm biệt Hạ Hoàng:
" Xin lỗi nhưng bây giờ tớ phải đi trước. Bữa khác gặp cậu. "
" Ơ này..." - Hôm nay mọi người ăn phải đồ thiêu hết rồi sao? Thật là....cà chớn mà. Hạ Hoàng lại lẩm bẩm một mình.
Nguyên Khải chỉ chào tạm biệt hình thức thôi, thật ra anh đang tìm đến văn phòng của Ngô Kỳ làm việc.
" Cho hỏi văn phòng in ấn ở đâu vậy? "
" Lầu 3, bên phía trái đó anh. "
" Cảm ơn."
Anh đi đến thang máy, bấm vào số 3 màu xanh kia. Chốc lát đã đến lầu 3, rẽ trái là tới văn phòng in ấn. Nguyên Khải đứng nép bên ngoài nhìn vào. Thứ anh bắt gặp đầu tiên là mái tóc xoăn màu hạt dẻ bao năm vẫn không thay đổi, đến cái dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt kia, rồi đến từng nét trên gương mặt