Độc Cô Thanh Tùng nghe như mỗi tiếng cười của Lam Chủy Đại Hộ Pháp là một mũi dùi nhọn đâm vào tim chàng.
Chàng khó chịu vô cùng.
Giương tròn đôi mắt nhìn trừng trừng lão ác ma, Độc Cô Thanh Tùng chốc chốc lại rung khẽ người lên, đáng lý chàng phải quát lên vài tiếng lấn át lão, nhưng làm sao chàng cảm thấy bất lực, đến một lời nói chàng cũng không thể thốt nổi.
Lam Chủy Đại Hộ Pháp cười một lúc lâu bỗng chỉnh sắc mặt nghiêm lại :
- Vạn Cực Đế Quân không nghe lời ta ! Đáng tiếc !
Độc Cô Thanh Tùng không hiểu lão muốn nói gì, chàng hỏi gặn :
- Không nghe gì?
Lão cao giọng :
- Tiểu tử có biết không? Nếu Đế Quân chịu nghe lời ta thì...! Hừ ! Tất cả đều ra ma hết rồi, còn đâu? Hừ, đáng tiếc !
Độc Cô Thanh Tùng thở phào mấy phát.
Câu nói của Lam Chủy Đại Hộ Pháp chứng tỏ người thân của chàng chưa thọ hại. Chính Lam Chủy Đại Hộ Pháp đưa ý kiến giết tất cả nhưng Vạn Cực Đế Quân không đồng ý.
Như vậy là chàng còn nhiều cơ hội giải cứu họ. Tuy nhiên chàng không mấy tin tưởng vào lời của lão, chàng hỏi :
- Ngươi nói thế có nghĩa gì?
Lam Chủy Đại Hộ Pháp từ từ khép mí mắt, lão có vẻ mệt mỏi vô cùng.
Lão trầm giọng thốt :
- Bình sanh ta chưa hề biết sợ ai ! Điều đó làm ta rất hãnh diện, dù ta gặp tay kình địch, bất quá chỉ có hai con đường :
thắng và bại, thắng thì sống bại thì chết, phàm chen chân trong kiếp sống giang hồ, nếu sợ chết thì còn danh phận gì? Oái ăm thay, một kẻ trên tài nghệ của ta, kẻ đó thét ra khói, nói ra lửa, vậy mà còn sợ ngươi. Ngươi biết kẻ đó là ai không và kẻ đó sợ ai không? Ha ha ! Kẻ đó là Vạn Cực Đế Quân và người mà lão sợ lại chính là ngươi !
Lão nhấn mạnh :
- Vì sợ ngươi nên lão không dám nghe lời ta, nhờ lão sợ ngươi mà các người đó còn sống sót !
Độc Cô Thanh Tùng bây giờ mới chắc ý. Chàng hỏi tiếp :
- Vạn Cực Đế Quân giam cầm mấy người đó ở đâu?
Lam Chủy Đại Hộ Pháp không do dự :
- Tại lăng tẩm của lão !
Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ :
- Đế Quân còn sống sờ sờ ra đó tại sao lại có lăng tẩm?
Chàng bật cười lớn :
- Lam Chủy ác ma ơi ! Lời nói đó khó tin lắm rồi ! Có lẽ nào người còn sống mà xây lăng tẩm từ lâu được ?
Lam Chủy Đại Hộ Pháp bĩu môi :
- Người trong thiên hạ đều cho Vạn Cực Đế Quân đã chết và dĩ nhiên họ căn cứ vào ngôi lăng tẩm đó, nên quả quyết là Đế Quân đã chết thật rồi. Người có đâu nhờ vậy mà mấy mươi năm qua, Đế Quân mới được yên thân? Ngươi phải biết, sau vụ mưu phản của Tề Vương, lòng người thán oán đến đâu?
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu :
- Ta hiểu ! Nhưng lăng tẩm của Đế Quân ở nơi nào?
Lam Chủy Đại Hộ Pháp khoát tay :
- Ta chưa được hiểu !
Độc Cô Thanh Tùng lại hỏi :
- Chắc cũng nội trong vùng Vu Sơn, trên một đỉnh núi nào đó chứ gì?
Lam Chủy Đại Hộ Pháp vẫn khoát tay :
- Ta vẫn chưa được hiểu !
Độc Cô Thanh Tùng phát cáu :
- Chưa được hiểu? Ngươi nói thật hay muốn dối quanh với ta?
Lam Chủy Đại Hộ Pháp cười mỉm :
- Tin hay không tin tùy ngươi. Ta có cần gì điều đó? Ngươi phải biết ta đang chờ cái chết đây, ta có sợ gì ngươi mà phải bịa nhưng điều không giúp ích ta được?
Ngươi nên nhớ ta là một con người có chủ trương rõ rệt, không thế bất cứ một áp lực nào có thể lung lạc được ta !
Lão ngừng lại, bắn hung quang ngay mặt chàng, lão lạnh lùng thốt :
- Tiểu tử ! Nếu Đế Quân biết được chính ngươi gây ra huyết án hôm nay, thì song thân ngươi sẽ không an toàn đó !
Độc Cô Thanh Tùng giật mình nghĩ :
- Lão nói có lý lắm ! Nếu hiện tại ta tha lão thì hành động hôm nay sẽ bị lão mang đi tiết lộ khắp giang hồ, như vậy đại kế của mình hỏng bét.
Chàng trầm ngâm nghĩ gnợi một lúc.
Lam Chủy Đại Hộ Pháp lạnh lùng tiếp nối :
- Tiểu tử ! Ngươi hối hận rồi phải không? Nếu ta biết tiểu tử là con người không có tín nghĩa thì có bao giờ ta nói những điều đó? Ngươi nên giết ta đi thì hơn, thả ta ra song thân ngươi bị hại chắc chắn !
Lãnh Nhạn Dung chớp ngời ánh mắt trong như nước mùa thu, điểm nụ cười tươi chen vào :
- Chưa hẳn như vậy đâu lão ác ma ơi !
Độc Cô Thanh Tùng nhìn nàng chờ đợi nàng giải thích rõ hơn. Nàng có thể đưa ra ý kiến cứu vãn danh dự nàng.
Hiện chàng đang rối rắm, nếu không tha cho Lam Chủy Đại Hộ Pháp, thì chàng thất tín, mà tha chết lão thì hành tung cả ba sẽ bại lộ.
Lãnh Nhạn Dung quay sang chàng thốt :
- Anh hứa tha chết cho lão chứ anh đâu có hứa là thả lão đi đâu thì đi? Như vậy thì anh còn lo nghĩ gì nữa? Lão còn sống là anh giữ tròn chữ tín rồi ! Vả lại, ngày mai, ngày kia, thiếu gì việc và anh ó thể quy tội cho lão rồi giết lão để trừ hậu hoạn? Anh chỉ giữ tròn lời hứa cho trường hợp hôm nay thôi.
Độc Cô Thanh Tùng cả mừng.
Địa Tướng lão nhân đột nhiên bật cười hăng hắc. Từ nơi chỗ ngồi, lão vọt mình lên rồi từ từ đáp mình xuống gần chỗ Lam Chủy Đại Hộ Pháp.
Không rõ lão nhân xuất thủ như thế nào, Lam Chủy Đại Hộ Pháp hôn mê, một tiếng rồi rú lên bất động.
Day qua Độc Cô Thanh Tùng, Địa Tướng lão nhân thốt :
- Tiểu tử ! Lần thứ hai xuất hiện trên giang hồ, khai sát giới.
Độc Cô Thanh Tùng kinh hãi :
- Lão tiền bối giết lão ma rồi à? Lão chết thật sự hay chỉ hôn mê thôi?
Địa Tướng điềm nhiên :
- Chưa chết nhưng có thể kể như chết rồi !
Nhân đưa bàn tay hướng về Lam Chủy Đại Hộ Pháp đang nằm bất tỉnh dưới đất, phất nhẹ một cái theo lối cách không, lão ác ma buột miệng thở phì lồm cồm ngồi dậy.
Lão lẩm nhẩm :
- Ta ngủ say thế? Nơi đây là đâu?
Lão gãi đầu gãi tai rồi đứng lên bước đi, bỗng nhìn cánh tay cụt, lão biến sắc bật khóc lên :
- Ta mất một cánh tay? Tại sao ? Ai trộm của ta? Hu hu ! Ta phải tìm lại mới được ! Ta nhất định phải tìm cho được cánh tay của ta !
Lão quay mình bước đi.
Độc Cô Thanh Tùng và Lãnh Nhạn Dung thấy lão bước đi, nặng nề nhọc mệt không còn một điểm võ công nào trong dáng dấp, cả hai biết nay Địa Tướng đã phá hủy công kực của lão rồi.
Hơn nữa Địa Tướng lão nhân còn điểm huyệt phong bế ký ức của lão.
Lãnh Nhạn Dung lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn lão nhân. Lão nhân bật cười quái dị :
- Hắn đã trở thành phế thải rồi, không còn nhớ gì đến việc hôm nay nữa !
Độc Cô Thanh Tùng thán phục :
- Lão tiền bối đã đạt đến mức thông huyền có đủ mọi biện pháp ứng phó với mọi tình hình. Nhưng chẳng biết tiền bối dùng thủ pháp gì ảo diệu thế?
Địa Tướng lão nhân đang cười bỗng trầm nghiêm lại :
- Ngươi không nên hiểu thủ pháp tối độc đó làm gì !
Độc Cô Thanh Tùng không dám hỏi nữa, vẫy tay gọi Long Mã đến, bảo Lãnh Nhạn Dung lên ngồi. Chàng day qua Địa Tướng lão nhân :
- Bọn chúng tôi xin y kế thi hành !
Lão nhân thở dài tự thốt :
- Ta không ngờ lại có ngày lại phải trở lại trên giang hồ như thế này? Ta lại còn phải khai sát giới ! Oan nghiệt đáng lẽ phải mở thì ta lại cột vào.
Độc Cô Thanh Tùng và Lãnh Nhạn Dung mang mặt nạ da người vào thì trở thành một lão và một mụ như cũ.
Cả ba, mỗi người ôm một chiếc rương nhìn quanh không thấy một bóng người, cùng giở thuật khinh công tối thượng tiến về Hoán Châu, đến Xá Giản Trấn.
Đêm đó, toàn thể nhân số trong tiêu cục Xá Giản trấn từ hai chánh phó Tiêu cục chủ đến bọn tiêu sư, cộng tất cả mười bốn người, đều chết không còn một mạng tại sảnh đường.
Đêm thứ hai, thứ ba rồi đến lượt các tiêu cục khác nữa quanh Hồng Trạch Hồ đều chung một số phận với tiêu cục trước.
Rồi từ đó, ba bóng người, hai lão một mụ, có chiếc rương sơn đỏ trong tay, đi đến đâu là máu Huyết Ma Bang chảy đến đó hay đúng hơn là máu huyết tiêu cục chảy đến đó.
Suốt hai vùng Đại giang Nam Bắc, bóng cả ba là những bóng hung thần, bọn Huyết Ma Bang khiếp vía kinh hồng khi nghe người và rương đó sắp xuất hện trong vùng quản hạt.
Tin đó đưa về tổng đàn Huyết Ma Bang.
Dĩ nhiên công đàn phẫn nộ, sai phái nhiều cao thủ phân tán đi khắp nơi, tìm tung tích ba người bí mật. Những kẻ ra đi không bao giờ trở lại Tổng Đàn nữa.
Họ có gặp ba người bí mật, nhưng họ gặp để tàn đời, chứ sứ mạng do Huyết Ma Bang giao phó có thể nói đến dăm bảy kiếp mới có thể nói tới vịêc hoàn thành.
Trong khi hai lão một mụ xông xáo giang hồ, khơi dòng máu Huyết Ma Bang chảy thành sông,xác chất thành núi, thì bên cạnh Hồng Trạch Hồ, một tòa kiến trúc được dựng lên trông như kim điện.
Nơi cửa chánh có một tấm biển phủ lộ rõ ba chữ :
" Võ Tôn Điện".
Nét bút tô màu vàng cực kỳ xảo diệu.
Cửa chánh luôn luôn mở toang, từ bên ngoài nhìn vào trông thấy suốt ba lớp nhà, nhưng lạ lùng làm sao, điện vũ rộng thênh thang như vậy mà không có một bónh người thấp thoang.
Nếu nói là một kiến trúc hoang tàn thì không đúng, bởi vẻ tráng lệ nguy nga của nó chứng tỏ có một bàn tay chăm sóc chu đáo thường xuyên.
Người đấu tiên do tánh hiếu kỳ vào cung điện xem nó quy mô như thế nào, là một tay tầm thương trong võ lâm.
Hắn xem đến hết vòng điện thứ nhất thấy không có sự cản trở nào.
Hắn đến vòng điện thứ hai vẫn bước dọc bước ngang tự do đi lại.
Đến vòng điện thứ ba, hắn bước vào đại sảnh thấy có một toà kim đảnh không lớn lắm nhưng minh quang chiếu sáng như dạ minh châu.
Hắn là tay mơ nào có biết giá trị Kim Đảnh như thế nào, nên hắn không lưu ý cho lắm. Đến lúc hắn ngẩng mặt lên, nhìn chung quanh hắn thấy có ba tấm kim bài, trên mặt kim bài có khắc năm chữ :
" Võ Lâm Kim Đảnh Lệnh" Hắn hoảng hồn lùi lại mấy bước lẩm nhẩm :
- Chiếc Kim Đảnh này có phải lá chiếc đảnh của võ lâm mà ta thường nghe nói?
Nhìn quanh quất không thấy một bóng người nào, hắn bạo dạn bước tới.
Hắn đến sát chiếc Kim Đảnh, thấy trên đầu kim đảnh có bốn chữ :" Võ Lâm Kim Đảnh".
Hắn ngưởng mặt lên không bật cười ha hả :
- Võ Lâm Kim Đảnh tái hiện trên giang hồ thì từ nay bộ mặt của võ lâm sẽ được tươi sáng hơn.
Hắn toan nhấc lấy Võ Lâm Kim Đảnh đi nhưng do dự.
Hắn tự lượng võcông của mình chẳng thấm vào đâu, dù có chiếm chiếc Võ Lâm Kim Đảnh, vị tất đã đủ lực sai sử khách giang hồ.
Hắn đứng trước chiếc VõLâm Kim Đảnh bồi hồi khôn tả.
Vừa lúc đó một giọng nói sang sảng vang lên, không rõ từ đâu phát xuất :
- Nhờ ngươi phao truyền ra khắp giang hồrằng lão phu đã tìm được chiếc VõLâm Kim Đảnh, lão phu nghiễm nhiên trở thành Võ Lâm Thánh Tôn thời đại này, nếu có kẻ nào bất phục xin hãy đến đây ấn chứng võ công với lão phu.
Hắn sợ xanh mặt không giám thở mạnh. Hắn chỉ nghe tiếng mà không thấy người, có nhìn ra bốn phía tìm kiếm nhưng vô ích.
Chỉ trong vòng ba hôm sau, cái tin Võ Lâm Kim Đảnh xuất hiện trên giang hồ được lan truyền nhanh chóng đi khắp nơi.
Và cũng đồng thời gian, ba lão già có ba rương báu bỗng nhiên vắng bóng giang hồ. Họ vắng bóng, bọn Huyết Ma Bang lại càng phân vân hơn.
Chúng nghị luận với nhau:
- Ba lão già đó là ai? Họ có liên quan gì đến chiếc Kim Đảnh không? Tại sao Kim Đảnh hiện thì họ ẩn? Một cuộc trùng hợp hay có mưu mô?
Tất cả quần hùng trên giang hồ chưa một ai có ý nghĩ Hồng Trạch Hồ tranh giành Kim Đảnh.
Nhưng tại Huyết Ma Bang có một người đang phẫn hận đến cực độ.
Người đó không ai khác hơn là Vạn Cực Đế Quân.
Đế Quân cho rằng trong thiên hạ không còn ai khiếp sợ chiếc Kim Đảnh kinh tâm trước mặt lão.
Vậy mà có kẻ đương nhiên dựa vào để suy cử mình lên ngôi vị Võ Lâm Thánh Tôn, một ngôi vị đáng lý phải dành cho lão, nếu lão không nhận cũng phải bỏ trống, ít ra cũng trong lúc sanh tiền của lão.
Người nào đó đã gián tiếp thách thức lão rõ rệt.
Cái tin Kim Đảnh xuất hiện ở Hồng Trạch Hồ thì ba hôm sau, Huyết Ma Bang có phản ứng liền. Tổng Đàn sai phái bang đồ đến tận nơi, vừa dò la vừa đo lường thực lực của người bí mật.
Đầu tiên, Huyết Ma Bang sai bọn danh thủ bị chế phục sau ngày đại diễn Cửu Long Huyết Minh.
Và đoàn người được sai phái, đật dưới quyền hướng dẫn của Bích Nhãn Thần Tăng, hiện xung nhiệm Lam Chủy Đàn Chủ quản hạt vùng Giang Bắc.
Hôm ấy, một ngày sáng lạn, bầu không chẳng chút mây vờn.
Mặt nước Hồng Trạch Hồ lặng như tờ, trong như gương.
Tòa Võ Tôn Kim Điện huy hoàng sừng sựng dười anh thái dương.
Vào giờ thìn, Bích Nhãn Thần Tăng và chín vị hòa thượng đến trước cửa Kim Điện.
Bích Nhãn Thần Tăng ra hiệu cho các đệ tử đọan ngồi xuống quay lại cổng.
Một hồi mõ kình vang lên.
Trong cảnh trang nghiêm tịnh tịnh, tiếng mõ nổi lên công cốc, u buồn ghê rợn, vẳng đến tận phương xa.
Bích Nhãn Thần Tăng dụng ý khua mõ lên, cho kinh động người bên trong điện, họ sẽ đi ra, thần tăng sẽ được nhìn tận mắt họ là người nào mà ngang nhiên tự xưng cử làm Võ Lâm Thánh Tôn, dùng Kim Đảnh để rúng ép giang hồ.
Nhưng lão tăng khua mõ một lúc lâu chẳng thấy ma nào xuất đầu lộ diện.
Trong kim điện vẫn cảnh im lặng trang nghiêm, không một bóng người thập thò thấp thoáng nơi ba vòng điện sảnh.
Lão tăng lấy làm lạ hết sức. Lão cùng chín tên đệ tử ngồi từ thìn đến ngọ, vẫn không thấy một bóng người. Lão bắt đầu nóng nảy sai ba tên hòa thượng vào trong thăm dò động tịnh. Ba hòa thượng vâng lệnh đi liền.
Đợi cho họ đi được mấy trượng, Bích Nhãn Thần Tăng lại sai sáu hòa thượng còn lại vào theo, làm cái thế ỷ viện cho toán trước.
Sáu hòa thượng sau cùng vào trong được một lúc thì Bích Nhãn Thần Tăng theo vào.
Toán hòa thượng đi đầu vào đến đại sảnh vòng điện thứ ba thì thấy chói mắt vì thấy ánh chiếu của chiếc Kim Đảnh treo lồ lộ trước mặt.
Chúng đứng khựng lại đó chẳng biết làm gì hơn, chờ đợi nhóm thứ hai. Toán thứ hai cũng không có ý kiến gì đành chờ Bích Nhãn Thần Tăng. Và lão đã tới nơi lòng lão rộn lên ham muốn.
Lão tán thưởng chiếc Kim Đảnh huy hoàng rực rỡ hấp dần người vừa bằng cái dáng vẻ bên ngoài vừa bằng cái ý nghĩa tượng trưng.
Chiếc Kim Đảnh đối với võ lâm như chiếc ấn nhà vua đối với thần dân.
Chiếc Kim Đảnh có uy lực vô biên, định đoạt sự mất còng của một cao thủ, một môn phái, nó xuất hiện nơi nào là nơi đó ai ai cũng phải cúi đầu.
Bích Nhãn Thần Tăng miên man với ám ảnh đó, mặc dù ngày nay lão không còn mơ vọng như ngày nào, bởi trên đầu lão đã có sẵn một người và hiện tại lão đang ở đây vì người đó.
Chiếc Kim Đảnh lão không được quyền hưởng dụng nhưng lão phải liếu chết để lấy đựơc Kim Đảnh, hiến dâng cho người khác.
Lão dù sao cũng nhận thấy sự mỉa mai đó nhưng cũng đã muộn rồi !
Bây giờ lão muốn sống tất phải liều chết, và chết cho người vì người...
Bỗng, một tràng cười lanh lảnh vang lên, tiếp theo đó là một giọng nói cay độc :
- Các ngươi không giữ quy giới, rời Thiếu Lâm đến đây muốn chiếm Kim Đảnh phải không?
Ba hòa thượng của tốp đầu cất tiếng niệm phật rồi cất giọng đáp :
- Thiếu Lâm phái trên Tung Sơn, thuộc chánh tông, từ một trăm năm qua giữ ngôi lãnh tụ võ lâm dù có muốn chiếm Kim Đảnh, thiết tưởng cũng hợp lý lắm, có gì lạ mà ngươi lên tiếng phê bình? Ngươi là ai có đức gì tài ba làm sao mà tự xưng mình là bậc tôn võ trong thiên hạ?
Tràng cười tiếp nối cao hơn, như muốn tung nóc tòa đại sảnh.
Dứt tràng cười giọng nói lại theo liền, sang sảng như chuông đồng, chân dội cả tai của bọn hòa thượng :
- Bọn các ngươi không thẹn mình là phường bại hoại, cái thanh danh của Thiếu Lâm Tự vì các ngươi mà phai mờ, hoen ố, chẳng nghĩ đến cách trùng hưng uy tín, tái tạo thanh danh lại mà lại cam tâm làm nô lệ cho Huyết Ma Bang, phạm thên tội ác, các ngươi chưa thấm thía cái nhục chăng? Giờ đây lại chường mặt tại Hồng Trạch Hồ làm chim bay chó chạy cho lão ma đầu !
Ba hòa thượng sôi giận :
- Ngươi là ai? Cứ chui rúc ở xó xỉnh tối tăm, dấu mặt dấu mày, lên giọng thầy đời giảng đạo lý?
Một giọng trầm ngâm lạnh lùng đáp lại :
- Các ngươi dám dòm ngó đến chiếc Võ Lâm Kim Đảnh, thì cũng phải có một điểm gì hơn người, nhưng ngôi vị Võ Lâm Thánh Tôn chỉ có một, mà các ngươi thì đông, chiếm ngôi vị duy nhất mà dâng lối quần chiến, thì ngôi vị duy nhất đó sẽ quy về cho tên nào trong số các ngươi nếu rủi ta thất bại?
Lời nói của người bí mật sâu sắc vô cùng.
Kẻ nào đến đây rồi, nếu không phải là bàng quang tọa thị, tất phải có ý chiếm đọat Kim Đảnh. Muốn chiếm đọat Kim Đảnh thì phải xuất thủ cùng người bí mật giao đấu.
Trong một đoàn người đến cùng một lúc, không thể ai ai cũng muốn chiếm đọat cho mình, bởi vật qúy chỉ có một,mà người thì đông, làm sao phân chia cho đủ?
Như vậy phải có một người cùng đòan được chọn lựa sẵn.
Phải để cho người đó ra tay, và nếu cần thì tất cả cùng tiếp chiến, chứ không thể tự ý ai muốn xuất thủ cũng được, bởi làm như vậy là tranh giành lẫn nhau.
Người bí mật thốt lên như vậy cốt để cho chúng xuất lộ đầu đoàn, mà cũng ngăn chặn chúng lối quần chiến ồ ạt.
Ba hòa thượng lấy mắt nhìn nhau, không ai thốt một lời nào họ sợ hành động tháo thứ thì dú có thành công cũng bị Bích Nhãn Thần Tăng quở trách, chứ đừng nói là thất bại.
Cả ba quay mặt ra phía sau như dò hỏi ý kiến đồng bọn.
Rồi chín người, người này nhìn người kia một lúc, bất thình lình bước tới, phân đứng theo vị trí, lập thành nửa trận đồ la hán, nhường một khoảng trống nơi trung ương vì thiếu người chiếm đóng.
Người bì mật buông giọng lạnh lùng đưa ra nhận xét :
- Rất tiếc là các ngươi không đủ mười tám tên cho nên la hán trận không trọn vẹn ! Lão phu nhận thấy rằng lập một trận đồ bừa bãi thiếu người, phơi lỗ phơi hang như vậy bất chấp bại thành là bọn ngươi không còn sỹ diện nữa ! Chiếc Kim Đảnh kia đâu có thể về tay bọn các ngươi ?
Mấy tiếng mõ kình cốc cốc vang lên, cục trường đã thêm một bóng người, xuất hiện như một vầng thanh quang chớp sáng.
Bích Nhãn Thần Tăng ra mặt.
Lão đến nơi, ngồi ngay giữa khoảng trống, cười ha hả :
- Kẻ muốn chiếm đọat Võ Lâm Kim Đảnh chính là lão đây, một lão tăng mà thôi! Dám hỏi ngươi là bậc cao nhân phương nào, tài năng ra làm sao mà dám xưng là Võ Lâm Thánh Tôn? Đức hạnh ra sao mà dám hưởng dụng Kim Đảnh? Mặt mày ra sao mà không dám nhìn người?
Một ánh ngân quang chớp lên, giọng nói lạnh lùng tiếp theo liền :
- Hòa thượng vô sỉ ! Tiếp chiêu !
Một đạo chưởng kình vút tới Bích Nhãn Thần Tăng dĩ nhiên là mãnh liệt vô tưởng. Chưởng kình chụp từ bên trên xuống như một hòn núi chực đổ ập lên đầu Bích Nhãn Thần Tăng.
Bích Nhãn Thần Tăng hét lên một tiếng to, đôi tay cùng đưa lên như Lý Thiên Vương đỡ tháp, dùng chưởng pháp Kim Cang Đại Lực phản công.
Bọn chín hòa thượng bên ngoài khoanh tay trước ngực đề tụ chân cương sẵn sàng ứng chiến.
Bùng !
Kình đạo của người bí mật và chưởng phong Kim Cang Phục Đại Ma Lục của Bích Nhãn Thần Tăng chạm nhau nổ thành tiếng.
Cục trường như bị một sức ép vạn cân đánh bạt không khí ra ngoài, từng lơn sóng không khí cuốn đi trông thấy.
Chín tên hòa thượng án ngữ vị trí theo trận pháp la hán bị những lợn sóng cuốn dạt ra xa hơn trượng ngã nhào xuống.
Sóng không khí còn cuốn dồn đưa chúng lăn một vòng nữa. Sau cùng chúng cố đề tụ chân cương trầm mình cho khỏi lăn tròn. Mặt tên nào cũng xám xịt mắt trừng trừng mở, kinh hãi vô cùng. Sau phút giây bạt vía, chúng lồm cồn bò dậy, cố gượng đứng lên.
Chúng nhìn vào trung tâm vòng trận, chúng run bắn ngưới lên :
- Trời !...
Bích Nhãn Thần Tăng chết liền tại chỗ, máu từ thất khiếu trào ra không ngừng.
Ngực của Bích Nhãn Thần Tăng gãy cụp, chứng tỏ từ trên đánh xuống làm ép gập thân hình của lão, sức ép quá mạnh, dồn máu ứ lại, phải thoát chỗ thất khiếu ra ngoài.
Chỗ ngực gãy cũng máu me be bét, một vài đốt xương trắng phơi lộ trong máu hồng, cạnh mớ thịt nhầy nhụa.
Chín tên hòa thượng cùng kêu oái lên một tiếng, lùi mấy bước, cùng niêm phật hiệu đưa đường :
- A Di Đà Phật !
Chín hòa thường cùng nhìn lên nóc sảnh cất giọng căm hờn :
- Thiếu Lâm Tự cùng ngươi có thù oán gì mà ngươi lỡ hạ độc thủ chứ?
Một giọng cười lanh lảnh vang lên :
- Bích Nhãn Thần Tăng không chấn chỉnh sơn môn tự mình mang thân nô lệ cho bọn ma đầu ác đạo, làm cho phái Thiếu Lâm mang danh hoen ố, lão ấy chết đi là Thiếu Lâm Tự trừ bỏ một điều sỉ nhục, chẳng mang ơn ta thì thôi sao còn uy oán ta?
Giọng nói gằn mạnh :
- Còn các ngươi nữa, liệu mà ăn năn hối ngộ, hướng thiện hồi đầu, lão phu sẽ không dung tha cho kẻ nào ngoan cố trong tội lỗi !
Chín hòa thượng lòng tràn phẫn uất, nhưng biết làm sao hơn khi mình kém thế.
Chúng đành mang xác của Bích Nhãn Thần Tăng ra khỏi điện tải về Tung Sơn.
Tiễn đưa chín hòa thượng là một tràng cười lanh lảnh đầy khinh bỉ, đầy thách thức.
Một giọng nói của nữ nhân vang lên, trên đỉnh sảnh sau khi bọn hòa thượng ra ngoài :
- Thanh Tùng ca ! Không ngờ công lực cua anh tiến triển đếm mức độ đó trong khoảng một thời gian ngắn ngủi ! Chỉ một chưởng thôi cũng đủ lấy mạng lão quỷ Thiếu Lâm.
Độc Cô Thanh Tùng đáp :
- Đó là kỳ công Thiên Oai Chưởng cuả Địa Tướng lão nhân !
Đó là Độc Cô Thanh Tùng và tất nhiên nữ nhân là Lãnh Nhạn Dung chứ chẳng ai khác.
Lãnh Nhạn Dung