Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 141


trước sau



Hiện tại sau trận đại chiến Tiên Ma đã qua một ngàn năm, Kinh Diệt đi qua ma điện lộn xộn ngổn ngang, đau đầu hỏi: “Tiểu Đế Cơ lại gặp rắc rối, người đâu rồi?”
Ma tỳ trong ma điện dồn dập lắc đầu.
Kinh Diệt thở dài một tiếng: “Được rồi để ta đi tìm”
Hắn đi ra khỏi Ma Cung, hoa quỳnh màu lam của Yêu Ma giới sáng rực nở rộ, Kinh Diệt đi xuyên qua hoa quỳnh, một đường đi qua đom đóm, cuối cùng trong rừng cây tìm được người kia.
Tóc cô bé quấn thành hai chùm như nụ hoa, dây lụa màu tím rũ xuống, ngồi trên tàng cây.
Một bàn chân trắng nõn như ngọc dính đầy bùn, đung đưa qua lại, trên chân là Linh Đang reo lên theo từng nhịp lắc lư của cô bé.
Con muỗi bay qua trước mặt cô bé, nàng mắt cũng không chớp duỗi tay ra đem nó bóp chết.
Cô bé ước chừng bốn năm tuổi, buồn bực nhìn cột mốc chỗ kết giới, tiểu đại nhân thở dài một tiếng: “Haizzz”
Kinh Diệt thấy buồn cười, đi đến phía trước, hắn nhặt lên giày nhỏ rơi trên đất, dùng phép làm cho đôi bàn chân trắng nõn rửa sạch sẽ, mang giày vào cho cô bé.
“Đế Cơ sao lại tới nơi này?”
Cô bé quay sang, thanh âm non nớt hừ một tiếng: “Có phải là bọn họ lại mách lẻo cho ngươi? Đúng là đám ngốc vô dụng, chỉ biết đi mách lẻo”
Khuôn mặt của cô bé ngày thường nhu thuận động lòng người, lông mi dài cong, nhe răng nhìn Kinh Diệt, làm bộ dáng rất là hung ác: “Mách lẻo với ngươi có tác dụng gì chứ, ngươi dám động đến ta sao?”
Kinh Diệt nói: “Không dám động, không dám động”
Tay cô bé bám lấy đại thụ, không quan tâm nhìn ra bên ngoài kết giới.
Kinh Diệt giả bộ như không biết tâm sự của nàng, nói: “Bắc lai chủ trình lên sổ nhỏ, nói Đế Cơ đem con hắn ném vào đầm lầy, còn để đầu tiểu công tử mọc ra một đóa hoa màu hồng, sau khi hắn được cứu ra vẫn luôn khóc đến bây giờ”
Cô bé lộ ra nụ cười chế giễu.

“Thì sao?”
Kinh Diệt tiếp tục nói: “Nửa tháng trước Đế Cơ đem Hôi Hùng Tinh* (con gấu tinh) nhà Bàn cô nương khi dễ để cho Xích Viêm ong đuổi theo, tháng trước Đế Cơ huỷ hoại ma đầm của Nam Tu chủ, trước nữa Đế Cơ đi nhà Hạc tinh làm khách, xém chút nữa bắt xuyên nướng tôn tử mới ra đời nhà người ta”
Cô bé không kiên nhẫn nói: “Không phải không có nướng sao?”
Kinh Diệt trầm mặt một lát, nói: “… còn không phải nếu như không kịp thời phát hiện vậy thì nó chẳng phải vào bụng của Đế Cơ rồi sao.

Hiện tại người ta cũng không dám mời Đế Cơ đến nhà làm khách nữa”
Nói cách khác, tiểu Đế Cơ, nàng không có bằng hữu, những đứa trẻ của yêu ma giới đều không muốn làm bạn cùng ngươi hiểu không?
Cô bé bẹp miệng: “Dù sao ta cũng không thích bọn họ”
Đôi mắt cô bé to tròn, nháy một chút liền mang theo nước long lanh.
Nếu như không phải biết trước đó là Tiểu Ma Nữ, Kinh Diệt còn tưởng rằng cô bé đang bị ủy khuất.
“Hiện tại những sổ con tố cáo Đế Cơ đã chất đầy cung điện, kiểu này khi thần nữ trở về, Đế Cơ sẽ bị phạt”

Cô bé đung đưa chân không nói.

Mũi chân cô bé đá đá vào kết giới, kết giới như là mặt nước tạo ra những gợn sóng, cô bé tà khí đập một quyền, nắm tay nàng nhỏ nhắn mũm mĩm, dùng hết sức nhưng kết giới cũng không có nhúc nhích tí nào.
“Phiền chết phiền chết!” Cô bé xuống khỏi đại thụ, đôi chân tức giận đạp trên đất chạy khỏi nơi này.
Kinh Diệt nhìn theo hướng nàng ban nãy nhìn ra bên ngoài, nhân gian vô tận bị kết giới ngăn cản, người của Yêu Ma giới không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Kinh Diệt thở dài một tiếng, đuổi theo cô bé.
Cô bé cũng không có trở về ma cung, đôi mắt to trong nhìn tổ kiến, ngồi xổm trên mặt đất đâm tổ kiến.
Yêu ma giới một năm bốn mùa nhưng hiếm khi trời mưa, những con kiến bị nàng đánh động kinh hãi chạy trốn tứ phía.

Tiểu ma nữ tà ác cong môi, lòng bàn tay xuất hiện một đám lửa màu tím.
Kinh Diệt đau đầu nắm chặt lấy tay của nàng.
“Đế Cơ, thần nữ sẽ tức giận”
“Tức giận liền tức giận, dù sao người cũng mặc kệ ta” lửa tím trên lòng bàn tay nàng bị dập tắt, vừa nói đôi mắt đều ngập nước.
Kinh Diệt bật cười, quả nhiên bởi vì thần nữ chưa trở về nên phụng phịu đây mà.
Hắn ngồi xổm xuống, trước mặt của cô bé, dáng người nhỏ nhắn, cùng gương mặt dơ dơ hề hề.
Trong đôi mắt chứa đầy sự ủy khuất, nhưng hết lần này đến lần khác thể hiện ra bên ngoài là sự hung ác ngạo nghễ.
Nhưng khuôn mặt lại mang theo nét con nít mũm mĩm, có chỗ nào nhìn thật sự “hung ác” đâu.
Kinh Diệt nói: “Thuộc hạ từng nói với Đế Cơ, lần này thần nữ sẽ trở về hơi muộn, người đến Quỷ khóc ở Minh giới, quỷ khóc hung hiểm, cho dù là thần, thì trong thời gian ngắn cũng không thể tìm được hết trong tất cả hồn phách”
Đạm Đài Tử Mật nói: “Có thể người đã tìm rất lâu! Cứ mỗi trăm năm, người đi rất nhiều nơi, cùng hung thú đánh nhau, đi cái gì biển, lần này còn đi Minh giới.

Rõ ràng tất cả mọi người đã nói, Ma Quân sớm đã hồn phi phách tán”
Kinh Diệt nhíu mày: “Đế Cơ, không thể nói như vậy, hắn là quân chủ của chúng thần, là phụ thân của người nha”
Đạm Đài Tử Mật nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được: “Ta không muốn phụ thân gì cả, ta chỉ cần mẫu thân”
Có lẽ cảm thấy mất mặt, lại tâm tình trẻ con, A Mật bụm mặt “oa” một tiếng chạy thật xa: “Ta không có khóc, ta mới không có khóc”
Thấy cô bé chạy xa, Kinh Diệt trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Ma Quân mất đã ngàn năm, những năm nay dưới sự quản lý của thần nữ, Yêu Ma giới bình thản yên bình, tiểu Ma Cơ là huyết mạch Thần Ma, trưởng thành rất chậm chạp, đến Thiên Tuế, tu vi rất cao, thế nhưng trong lòng vẫn là đứa trẻ cần phụ thân, mẫu thân bên cạnh.
Thần nữ vẫn luôn tìm kiếm Đạm Đài Tẫn, nàng thử qua rất nhiều biện pháp, có một lần trở về, vô cùng suy yếu, trên người có máu, lần đó làm cho tiểu Đế Cơ bị dọa sợ, từ đó trước khi thần nữ trở về Yêu Ma giới, tiểu Đế Cơ đều sẽ leo lên cây nhìn ra xa xa.
Lần này cách lúc nói đã qua ba tháng, thần nữ vẫn chưa có trở về, tiểu Đế Cơ táo bạo không ít, ban ngày nghịch ngợm gây sự, ban đêm đều lặng lẽ trốn trong chăn khóc.
Kinh Diệt biết tâm tư của nàng, nàng càng nghịch ngợm, thần nữ càng không bỏ xuống được nàng, sẽ ở lại Yêu Ma giới mà giáo dục nàng một thời gian.
Kinh Diệt cùng Tự Anh chỉ chiếu cố tiểu Đế Cơ, nàng là huyết mạch của Ma Quân, là công chúa duy nhất của Yêu Ma giới, tất cả mọi người đều đau lòng, tôn kính nàng.
Thần nữ một ngày lại một ngày không hề từ bỏ tìm kiếm Đạm Đài Tẫn, Yêu Ma giới cũng liền chờ mong, trong mông một ngày Ma Quân trở về.
Cốt nhục của hắn hóa thành ma mạch, bây giờ Yêu Ma giới ma khí sinh sôi không ngừng, có nơi để sinh sống, những đứa trẻ được sinh ra cuối cùng cũng không cần trốn trốn tránh tránh.
Đối với chúng sinh mà nói, Đạm Đài Tẫn là anh hùng, nhưng hắn từ trước đến giờ không biết sự tồn tại của tiểu Đế Cơ.

Khó trách A Mật sẽ tức giận.
Đối với cô bé mà nói, người kia từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện trước mặt cô bé, luôn luôn cướp đi thời gian mẫu thân làm bạn với cô bé.
Tiểu Đế Cơ sinh ra đã là Thần, tôn quý Vô Song, thế nhưng lại như người con hoang.

Liền trêu đùa con gái của Hôi Hùng tinh, cũng bởi vì ghen ghét gia đình người khác một nhà vui vẻ.

Thật chất bên trong có huyết mạch của Ma Quân, tiểu Đế Cơ có rất nhiều thói quen khó sửa.
Tô Tô trở về dưới trận mưa đầu tiên ở Yêu Ma giới.
Hôm đó sáng sớm.

A Mật thay đổi một chiếc váy sạch sẽ, nhu thuận ngồi trên ghế nhỏ, để tỳ nữ của ma tộc trang điểm, cô bé ngày thường đã tốt, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, bộ dáng nhu thuận làm cho lòng người đều mềm nhũn.

Mấy người tì nữ vây quanh cô bé, thỉnh thoảng còn đút bánh ngọt cho cô bé.
A Mật ngồi canh bên cửa, bộ dáng trông mong.
Tự Anh đến, mặt không biểu tình nhìn nàng một hồi, cảm thấy Tiểu Ma Nữ cũng không có làm cho người ta phiền toái chán ghét như vậy.
Đứa bé này có thể nhìn thấu được bên trong vẻ bề ngoài xinh đẹp của nàng là một thây khô tiều tụy, cặp mắt to trong kia như kính chiếu yêu, làm cho người ta cảm thấy bực bội.
Thế nhưng giờ phúc này, nhìn tới nhìn lui, bất quá cũng chỉ như đứa bé bình thường mà thôi.
A Mật thù rất dai, nhưng quên cũng rất nhanh, khoảnh khắc trông thấy Tô Tô hoan hô ôm lấy chân Tô Tô.
Tô Tô xoay người, ôm lấy con gái mềm mại nhỏ bé.
“A Mật gần đây lại gây rắc rối rồi?”
Cô bé liền lắt đầu : “Mẫu thân, A Mật rất nhớ người”
Trong lòng Tô Tô là một trận mềm mại.
Trọng Vũ bay đến: “A Mật có nhớ Trọng Vũ không?”

Âm thanh A Mật giòn tan nói: “Có!”
Tô Tô bồi nàng một hồi lâu, dỗ nàng đi ngủ.
Nàng mang về cho con bé một con hổ, con bé yêu thích không buông tay, đi ngủ đều dùng khuôn mặt nhỏ nhắn dán lấy nó.
Nàng che ngực, Trọng Vũ lo lắng gọi: “Tô Tô”
“Xuỵt, A Mật đang ngủ, chúng ta ra ngoài nói”
Nàng ra khỏi Ma Cung, thấp giọng ho hai tiếng, nhắm mắt ổn định thần hồn.

Nàng là Thần, xâm nhâp Minh giới tìm khắp sông quỷ khóc, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Đạm Đài Tẫn khi đó.
Nước sông Quỷ Khóc vừa đen vừa lạnh, nhưng điều làm cho người ta tuyệt vọng nhất chính là, tìm không được hình bóng người kia.
Phàm nhân sau khi hồn phách tiêu tán sẽ trở về sông quỷ khóc, vậy Ma Thần tiêu tán sẽ đi nơi nào?
Mộ trong Hoàng Lăng của Chu quốc lẻ loi trơ trọi, đến một bộ xương khô cũng không có.
“Tô Tô đừng khổ sở, chúng ta rồi sẽ có một ngày tìm thấy hắn” Trọng Vũ an ủi nói “ngươi có thể khởi tử hoàn sinh, hắn là Ma Thần nhất định cũng có thể”
Tô Tô cười cười không nói.

Nàng mang theo một chiếc đèn, đi thiên điện xử lý sổ sách.
Lúc nàng không có đây, những sự việc phát sinh những nhóm Ma Chủ sẽ đem nó ghi vào sổ.
Thừa dịp A Mật ngủ, nàng vừa vặn

đem những cái này xem qua một lần.
Bên trong có rất nhiều việc liên quan đến A Mật nghịch ngợm, nàng chống cằm, đối với Tô Tô mà nói, đây là những việc liên quan đến con đường trưởng thành của A Mật.
Nàng đương nhiên biết rằng con bé có nội tâm tinh tế, cũng biết A Mật cố ý làm những việc này là để nàng ở lại với con bé.

Thế nhưng Tô Tô không thể từ bỏ việc tìm kiếm Đạm Đài Tẫn.

Nếu như đến nàng cũng từ bỏ, Đạm Đài Tẫn nên làm sao bây giờ.
Lần này Tô Tô ở lại Ma Giới đến giữa hè.
Lúc nàng ở ma giới, A Mật chân chính là tiểu Đế Cơ đoan trang đáng yêu.

Tóc của con bé được búi cẩn thận tỉ mỉ, váy áo sạch sẽ, cũng không khi dễ những đứa bé khác.
Tô Tô tự mình làm bánh ngọt trong nhân gian theo trí nhớ của nàng, đem cho những bạn nhỏ khác, dần dần, bọn họ quên đi sự không thoải mái trước đó, một lần nữa tiếp nhận tiểu Đế Cơ.

Tiểu Đế Cơ ngày ngày chơi đến gương mặt đỏ bừng.
Buổi chiều, linh điểu đưa thư đến.

Ngoài cửa sổ hoa quỳnh rơi, Tô Tô xem xong thư là thư của Cù Huyền Tử.
Cù Huyền Tử nói, đáy biển Lan Thương có một loại hương thạch trắng, người ta nói có thể tạo khung xương tiên.
Nhưng mà Lan Thương mênh mông, đáy biển là nơi nguy hiểm có mảnh vỡ Thần Khí Thượng Cổ rơi xuống, cho dù là Thần đi một chuyển, cũng sẽ tồn tại nguy cơ.
Trong lòng Tô Tô một lần nữa xuất hiện hi vọng, bất luận như thế nào, nàng cũng phải đi một chuyến.

Nhưng có điều nàng cũng không thể bỏ xuống được, chính là A Mật.
Mắt cá chân con bé đeo lên linh đang chạy vào: “Mẫu thân mẫu thân, nhìn hôm nay con có được cái gì nè”
Tiểu Đế Cơ mở váy ra, có rất nhiều loại lễ vật.
Trọng Vũ nhìn thấy bên trong còn có răng nanh của các loại yêu ma, nụ cười đơ cứng, không biết đứa nhỏ nhà ai trộm răng quý báu của phụ thân đi lấy lòng Tiểu Đế Cơ.
Tô Tô hôn lên khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của con bé, ôm con bé vào ngực, cùng con bé nhìn ra hoa quỳnh màu tím đang nở rộ ngoài cửa sổ.
“Mẫu thân lúc nào cũng ngắm những hoa quỳnh này, Kinh Diệt cùng Tự Anh cũng hay thích ngắm hoa quỳnh này! A Mật nói: “Thế nhưng mà A Mật cũng đều ngắm chúng một ngàn năm rồi.”
“Tô Tô sờ sờ đầu con bé: “Đúng A Mật cùng với những đứa bé yêu ma giới mà nói, những cảnh vật này vừa sinh ra đã được thấy.

Nhật nguyệt sông núi, và hoa quỳnh không tàn, nhưng đối với yêu ma giới mà nói đây là khao khát vạn năm, tất cả những thế này đều là phụ thân con đổi lấy cho chúng ta”
A Mật rầu rĩ không vui mà nói: “A Mật mới không muốn nghe những chuyện liên quan đến ông ấy.”
Nói là nói như vậy, nhưng lỗ tai con bé chỉ kém dựng đứng lên nữa thôi.
Trong mắt Tô Tô tràn ra ý cười, cái này là bệnh khẩu thị tâm phi nha, cũng không biết giống ai.
“Bởi vì phụ thân, A Mật hiện tại mới có nhà, A Mật mới là Đế Cơ tôn kính của các yêu ma”
A Mật chống quai hàm nói: “Đừng tưởng rằng A Mật không biết, mẫu thân nhất định là muốn đi tiếp”
Tô Tô điểm lên trán con bé: “A Mật nếu như mẫu thân cũng từ bỏ phụ thân con, phụ thân con sẽ không về nhà được”
Ngón tay A Mật núi lấy áo Tô Tô.
“Kia…Kia…” Trong thâm tâm nàng cũng biết, phụ thân thật đáng thương, nếu như A Mật thành người mà mẫu thân từ bỏ nhất định là tâm tình cũng rất là đau khổ “Vậy mẫu thân lần này về sớm một chút, không được bị thương.”
“Được, mẫu thân đồng ý với con”
Buổi sáng tại yêu ma giới, Kinh Diệt như thường lên đón Tiểu Đế Cơ đi học.

Kết quả là đại điện trống không không một bóng người.

“Tiểu Đế Cơ đâu?”
Theo lý thuyết thần nữ vừa đi, tiểu cô nương sẽ không làm những chuyện thiêu thân mới đúng, sẽ nhu thuận một đoạn thời gian.
Nhưng bây giờ không thấy người, hắn lách mình xuất hiện bên cạnh kết giới, cũng không thấy bóng dáng của A Mật.
Lần này cả Tự Anh cũng bắt đầu lo lắng đi tìm, linh quang lóe lên: “Đi xem cấm địa Ma Khí còn ở trong đó không”
Hay người chạy đến xem xét, tẩy ấn tủy ở chổ kia, phong ấn đã bị phá bỏ, trên bệ đá chỉ còn lại dấu vết của Tẩy Tủy ấn đã từng ở đó.
“Con bé ngịch ngợm kia đừng để chúng ta bắt được nó”
Tiểu Đế Cơ vậy mà lại trộm Tẩy Tủy ấn của phụ thân cô bé, mở ra kết giới chạy theo Tô Tô.
Lần này phải làm sao đây, đừng thấy những chuyện nhỏ mà cô bé gây ra như không có gì, mỗi một chuyện đều hận không thể đem cả Kinh Diệt mà đánh một trận.
Kinh Diệt ngượng ngùng nói: “Con bé lợi hại như vậy, nếu như thật sự chạy đến nhân gian, sẽ không ai hại được con bé”
Tự Anh tức giận cực kì “Ngươi có biết con bé so với phàm nhân chỉ là đứa trẻ năm tuổi hay không?”
Phàm nhân xảo trá nhất, cho một viên kẹo là có thể lừa gạt những đứa bé vô tội.
Kinh Diệt cũng luống cuống: “Vậy làm sao bây giờ, nhanh thông báo cho thần nữ”
Tô Tô chân trước vừa mới ra khỏi Ma Vực, chân sau liền biết được không thấy con gái đâu, đã trộm ma khí đi đến nhân gian.
Nàng nhíu mày, cũng biết được sự tình nghiêm trọng, không nghĩ đến việc đi Lan Thương nữa, quay người đi đến nhân gian tìm con bé.
A Mật ngây thơ, tâm tính cùng với thân thể đều là đứa bé, mặc dù người phàm không thể khi dễ nàng, thế nhưng nếu như cô bé gặp người của tiên giới thấy được trên người cô bé có Ma khí liền không ổn.
Tẩy Tủy ấn mở ra kết giới, che giấu khí tức của Tiểu Đế Cơ.
Mà bên kia, cô bé mà mọi người tìm đến sứt đầu mẻ trán từ dưới đất bò dậy: “Bay bay”
Cô bé không biết ngự kiếm, ngồi trên Tẩy Tủy ấn biến lớn đến dây, rơi xuống đất gặm bùn.
Nghiên cứu làm sau để chạy ra khỏi Yêu Ma giới một ngàn năm, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Cô bé ngẩng đầu chống nạnh, chân ngắn leo lên sườn núi.
Mình cũng phải tìm phụ thân, trên đời này không chỉ có mẫu thân không từ bỏ phụ thân, A Mật cũng không có từ bỏ nha.
Lúc cô bé đi trên đường ở nhân gian, gặp người liền hỏi: “Ngươi có biết phụ thân ta không? Người tên là Đạm Đài Tẫn rất lợi hại rất lợi hại”
Người người đều lắc đầu, một cục bột nhan sắc xinh đẹp đáng yêu.

Trong lúc đó có gặp qua mấy người mắt đục ngầu, những người kia liếc nhau, cười hì hì nói có gặp qua muốn dẫn A Mật đi tìm.
A Mật vui vẻ đuổi theo bọn họ, kết quả là một bao tải trùm lấy con bé.
“Bé con này nhìn rất tốt, bán ở đâu cũng sẽ được giá cao”
A Mật nghe xong, tức giận đến ngứa răng, lúc này đem tất cả bọn họ đánh cho một trận.
Đám người không kịp phản ứng, bị một đứa bé có thể bay đánh đầu đầy sao, còn trồng trong đất chỉ lộ ra mỗi cái đầu, khóc ròng.
Người xấu, không biết phụ thân của mình, còn dám lừa mình.
“Khi nào các ngươi nở hoa, ta sẽ thả các ngươi ra”
A Mật tìm điều chỉnh mình cho tốt, nàng vừa đi vừa nghỉ.

Rốt cuộc đến hoàng hôn, nàng cũng không nhịn được buồn ngủ nữa, nằm sắp trên cành cây của một trấn ngủ thiếp đi.
A Mật bị tiếng chó sủa đánh thức.

Cô bé nhìn xuống, nhìn thấy mấy con chó vàng dưới cây, hung ác sủa.
Cô bé tò mò ngó ngó, những con chó này có chút giống với những con chó ở Ma giới, nhưng nhìn kĩ cũng không giống lắm.
A Mật chuyển mắt, nhìn thấy một nam tử mặc áo xám cõng trên lưng là con mồi đi qua dưới tán cây.
Cô bé cắn móng tay hiếu kì nghiêng đầu nhìn người kia.
Hắn rất cao, lại gầy, giống như một cây trúc cao thẳng tắp, áo xám cũng không có làm thấp đi khí chất trên người hắn, trong đám người nhìn một cái liền có thể nhìn ra hắn.
A Mật chưa từng gặp qua người như vậy, nàng cảm thấy so với Kinh Diệt cùng với những người ở Ma giới không giống.
Ma khí trên thân của A Mật làm cho những con chó cảm thấy bất án nên đồng loạt đều sủa.
Nam tử dừng chân, như có cảm giác gì đó mà ngoái nhìn: “Họa nguyên* (Nguyên nhân của tai họa ở đây.)”
Trên cây cổ , một cô bé ánh mắt long lanh nhìn hắn.
“Người có biết phụ thân của con không?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện