Nam tử ngước lên nhìn cô bé một lúc, thấy được đồ lót tinh xảo của cô bé, thấy được trên chân cô bé Linh Đang, mặt không biểu tình nói: “Không biết”
Dứt lời, hắn quay người muốn đi.
Đi được mấy bước, nam tử nhíu mày quay đầu, hắn nhìn xuống đất, bỏ con mồi xuống đất, nhặt cục đá dưới đất đuổi mấy con chó ở dưới gốc cây.
Những con chó sủa loạn một hồi, cụp đuôi xám xịt rời đi.
A Mật vẫn luôn dò xét hắn, hắn thật là đẹp, đối với phàm nhân mà nói, là một dạng dung mạo gọi là xa hoa.
Dáng người cao gầy cân xứng, mang theo màu da trắng bệch, đuôi mắt hất lên, màu môi đỏ.
Dung mạo như vậy nhưng cũng không lộ ra phần nữ tính, ngược lại tại thành cảm giác khinh thường thế gian lang bạt.
Nam tử hướng tay về cô bé: “Xuống đây”
Mặc dù hắn không cười, A Mật lại cảm giác được thiện ý trên người hắn.
Trước kia cô bé nghe được Kinh Diệt nói, ở nhân gian vào ban đêm những đứa trẻ không thể ra khỏi cửa, sẽ vô cùng nguy hiểm, cũng không có đứa bé nào ở trên nhánh cây mà qua đêm nha.
Người này lại quan tâm cô bé.
Cô bé duỗi ra cánh tay ngắn ngủn, rơi vào trong ngực hắn.
Người nam tử ôm lấy cô bé dừng một chút, trong ngực là một cô bé vừa thơm vừa mềm mại, phảng phất như một ấm hồ lô.
Thần sắc của hắn có mấy phần cổ quái, đem nàng bỏ xuống đất.
Con bé rất thấp, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, bộ dáng kia có chút đáng yêu, cũng có chút buồn cười.
“Trời sắp tối rồi, phụ thân mẫu thân ngươi đâu?”
A Mật nghĩ nghĩ: “Mẫu thân đi chỗ rất xa, phụ thân… phụ thân chết rồi”
Hồn phi phách tán nói theo cách của phàm nhân, hẳn là chết rồi.
Nam tử trầm mặc chốc lát: “Sau khi trời tối trên trấn sẽ không bình yên, phụ thân mẫu thân ngươi không ở đây, nhất định trong nhà có tôi tớ, đi tìm bọn họ”
Nhìn bề ngoài của đứa bé này nhất định là đứa bé nhà có tiền.
Trên người đứa bé có vòng Anh Lạc cùng châu Xuyên Đồng đều có giá trị không nhỏ.
A Mật lắc đầu: “Nhà của con ở rất xa, lần đi này là để tìm phụ thân, đem người trở về”
Hắn nhặt con mồi trên mặt đất lãnh đạm nói: “Tùy ngươi”
A Mật tò mò nhìn con mồi trên vai hắn, là một con hươu gầy yếu, trên miệng con hươu có vết máu chưa khô, rơi trên mặt đất tí tách, da lông lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Cô bé đã gan dạ, một chút cũng không sợ vết máu kia, ngược lại có chút hăng hái nhìn mấy lần, nam tử mang theo hươu rời đi.
A Mật vuốt vuốt lại trang phục, lại đi dạo trên trấn.
Sắc trời tối lại, từng nhà sáng đèn.
A Mật lẩm bẩm: “Kinh Diệt nói, người phàm không thể bay, cũng không có pháp thuật, cho nên mình không thể bay trước mặt bọn họ, sẽ dọa sợ bọn họ.
Cô bé đi dạo không có mục đích hồi lâu, nói đến cũng thật kỳ quái, trong lòng như có điều gì đó ràng buộc cùng quyến luyến, làm cho cô bé không thể tùy tiện rời khỏi chỗ này.
A Mật vừa đi vừa xoay ngón tay đếm ngoan ngoãn: “Cũng không thể xông vào nhà người khác.”
Đầu đường của thị trấn có những người nam nhân say rượu lung lay đi đến, thời điểm A Mật phát hiện bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy A Mật.
Mấy người đồng thời ngẩn ngơ.
Liền ngây người một lúc, bọn họ chuẩn bị đến chọc ghẹo, dưới ánh trăng một cái bóng màu đen từ phía sau bao phủ thân thể A Mật.
Mấy người kia liếc nhau, tỉnh rượu không ít: “Là hắn, đi mau đi mau”
A Mật cúi đầu nhìn thân thể bé tí của mình bị bao phủ, quay đầu, đứng phía sau là người nam tử kia.
Hắn nhíu mày nhìn nàng chằm chằm.
A Mật đôi mắt long lanh nước, vô tội cực kỳ.
Hồi lâu, hắn ôm cô bé lên: “Đừng có lắc lư đi trên đường nữa, ngày mai dẫn ngươi đi lên quan phủ”
A Mật nhu thuận gật gật đầu.
A Mật trên người có một nửa huyết mạch là ma, ma trời sinh kiêu ngạo, chỉ thuần phục sức mạnh.
Nó nói không rõ cảm giác này, cho dù là Kinh Diệt cũng không nhất định có thể làm cho nó nghe lời, thế nhưng người trước mặt này, làm cho nó cảm thấy vài phần thân cận.
Nam tử ôm cô bé đi trong chốc lát, liền đi đến một căn nhà có ánh nến.
Hắn đặt cô bé ở trên ghế đẩu: “Ngồi đây chờ ta”
Không đầy một khắc, hắn mang theo lồng tiến đến, lấy ra một bát cháo thịt: “Ăn đi”
Cô bé say sưa ăn ngon lành bát cháo, hai bên má trắng nõn nà nâng lên, dán nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hắn dựa vào cửa ra vào, ánh mắt quái dị nhìn xem bé con.
Hắn cũng không biết hôm nay bị làm sao, trước giờ không xen vào chuyện của người khác, thế nhưng nhìn đứa bé này bị những con chó của trấn vây quanh, hắn nhịn không được đem toàn bộ bọn nó đuổi đi.
Thật vất vả về đến nhà, chuẩn bị đi ngủ, trong lòng không yên, đi ra ngoài tìm người, còn đặc biệt mang người trở về.
Con bé ăn uống no say, đưa khuôn mặt bẩn thỉu, chững chạc đường hoàng hỏi hắn: “Ta tên là Đạm Đài Tử Mật, mọi người gọi ta là A Mật, ngươi tên là gì?”
“Bạch Tử Khiên”
Bạch Tử Khiên dẫn con bé đến một căn phòng: “Đây là phòng của mẹ ta ở khi còn sống, ngươi đêm nay nghỉ ở đây, ngày mai ta dẫn ngươi đi đến quan phủ”
A Mật gật gật đầu.
Qua hồi lâu, hắn đưa tay, đem hạt cơm nhỏ trên miệng con bé lấy xuống.
A Mật ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên có mấy phần quyến luyến.
Nếu như phụ thân của mình vẫn còn, có phải hay không cũng dịu dàng với mình như vậy?
A Mật nằm trên giường, sợi bông ban ngày được Bạch Tử Khiên phơi qua, mang theo mùi của nắng.
Phượng Hoàng tộc con non trưởng thành chậm chạp, không thể so với Tô Tô bên trong xác nuôi vạn năm, phá xác sau năm trăm năm liền có thể trưởng thành, A Mật chầm chậm trưởng thành.
Cô bé cũng không cần đi ngủ, thế nhưng dưỡng thành thói quen trong lúc ngủ sẽ hấp thụ linh khí, nên rất thích nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, A Mật nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh.
Trong viện hình như có người đến.
A Mật ghé vào trước cửa sổ nhìn, trông thấy một bà cô trung niên hùng hổ đi tới: “Bạch Tử Khiên, nghe nói ngươi săn được một đầu hươu, thứ đồ tốt như vậy cũng không biết chia một ít cho nhà chúng ta, còn vọng tưởng cưới Đông Nhạn nhà chúng ta, hươu đâu?”
Bạch Tử Khiên lạnh lùng nhìn bà ta.
Bà ta thấy hắn không tiếp lời, đã biết hắn tính tình như thế nào, đẩy hắn ra, đi vào phòng hắn tìm.
“Ngươi cho rằng một tiểu tử nghèo, đọc sách mấy năm, liền có thể xứng đôi với Đông Nhạn?
Không vào kinh đi thi, trên bản công danh không có tên, đồ săn được cũng không biết chia cho nhà ta.
Mấy ngày trước Lý viên ngoại đến cửa cầu thân, ta nên đáp ứng gả Đông Nhạn cho hắn, cũng tốt hơn đem Đông Nhạn gả cho ngươi, theo ngươi nhất định là cực khổ”
Bạch Tử Khiên cười lạnh, không nói chuyện, lặng lẽ nhìn bà ta như ruồi mất đầu, loạn tìm hươu.
“Hươu ngươi giấu ở chỗ nào?”
Bà ta đẩy cửa, không tìm được hươu, kết quả trông thấy một đứa bé gái đứng bên cửa sổ.
A Mật chống nạnh nói: “Hươu là của hắn, tại sao phải chia cho bà?”
Bà ta nhìn A Mật, lại quay đầu nhìn Bạch Tử Khiên, biến sắc: “Tốt, vậy mà ngươi ở bên ngoài có con gái lớn như vậy.
Phi, chờ ta, ta sẽ đem chuyện này nói cho Đông Nhạn”
Bạch Tử Khiên quen một mình, mém chút nữa đã quên sự tồn tại của A Mật.
Sau khi bà Liễu nói đến, hắn lúc này mới phát hiện mặt A Mật quả thật là giống mình đến mấy phần, hắn nhíu mày.
Bà Liễu chạy ra bên ngoài hô to: “Tên Bạch Tử Khiên trời đánh này, hắn ở bên ngoài cùng nữ nhân khác sinh đứa bé, mọi người đến làm chứng…”
Bạch Tử Khiên lạnh nhạt nói: “Ngậm miệng, bà thử nói lung tung nữa xem”
Hắn rút cây cung treo bên ngoài phòng, nhắm ngay bà Liễu.
Bà Liễu ngày bình thường mạnh mẽ, bộ dáng của Bạch Tử Khiên lại lãnh đạm bi quan chán đời, làm sao thấy được bộ dáng hắn nổi giận giương cung.
Nghĩ đến đây là người đến cả gấu đen cũng không sợ, bà Liễu lập tức ngậm miệng lại.
“Ngươi, ngươi chờ xem, ta đi tìm Lý Chính phân xử”
Thường Nhạc trấn có quy củ, tôn trọng cam kết.
Nhà Bạch Tử Khiên năm đó chưa xuống dốc, đã cùng Liễu Đông Nhạn đính hôn, trước là Liễu gia trèo cao, về sau phụ thân mẫu thân Bạch Tử Khiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bạch gia xuống dốc.
Liễu Đông Nhạn là mỹ nhân được xếp thứ nhất thứ hai trấn, bà Liễu rất hi vọng con gái mình từ hôn, gả cho viên ngoại có tiền.
Đáng tiếc ở cái trấn Thường Nhạc này, nếu như nàng dám từ hôn sẽ bị người ta trạc tích lương cốt*(nói xấu sau lưng, giống như có một vết sẹo dễ bị người khác vạch trần) nên một mực kéo dài đến hiện tại, Liễu Đông Nhạn sắp mười bảy, hiện tại hai người còn chưa thành thân.
Bà Liễu da mặt