Thượng cổ, lúc đại chiến Thần Ma còn chưa bắt đầu, hết thảy còn yên bình và tĩnh lặng.
Tộc Phượng Hoàng ngụ tại Thần cảnh Ngô Đồng ở phương Nam.
Huyết thống Phượng Hoàng chân chính, lông mày có hoa điền*, mắt trong như sóng xanh.
*Là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa.
Vẽ Hoa Điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất.
Mẫu thân của Sơ Hoàng lúc chải tóc cho nàng nói: “Qua mấy năm nữa, tiểu Thái tử của Thần tộc Kỳ lân trưởng thành, Hoàng nhi sẽ phải đến Thần tộc Kỳ Lân thông gia.”
Sơ Hoàng không muốn thông gia, nàng không thích tộc Kỳ Lân ngu si tứ chi phát triển.
Tộc Kỳ Lân ngang ngược, thô bạo, hơn nữa tiểu Thái tử của tộc Kỳ Lân kia Sơ Hoàng đã gặp qua, nàng đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, tiểu Thái tử của tộc Kỳ Lân chân thân lại giống đầu của chó nhỏ, muốn ủi vào trong lòng nàng, một đoạn thời gian dài, nàng có bóng ma tâm lý rất lớn đối với những vật nhỏ có tứ chi chạm đất.
Sơ Hoàng thực sự có có thể tưởng tượng, nàng gả cho hắn thì đứa bé sau này sẽ là cái dạng gì.
Sơ Hoàng từ chối mối hôn sự này rất nhiều lần, đều bị tộc Phượng Hoàng phản bác lại, trong lòng của Sơ Hoàng, cuộc sống của tộc Phượng Hoàng chẳng khác gì một vũng nước đọng, mỗi đời đại Đế Cơ đều cẩn trọng kéo dài huyết mạch của mình, như những người không có tình cảm.
Sơ Hoàng không hiểu, sinh mệnh của Thần cứng nhắc như vậy, thật sự thú vị sao?
Tộc Phượng Hoàng sống ẩn cư, tại bia giới có kết giới, không cho phép tộc nhân ra ngoài.
Lúc Sơ Hoàng gặp Đế Miện, hắn ngã ở chỗ bia giới của Thần kính Ngô Đồng.
Lông mày nam tử như đao gọt, sắc bén tuấn dật (đẹp trai á).
Lần đầu tiên nàng nhìn trúng không phải là tướng mạo của hắn, mà lại thầm vui mừng nói: “Thật tốt quá, lần này có biện pháp để ra ngoài.”
Hai tay Sơ Hoàng kết ấn, tạo ra một sợi dây thừng kéo người vào.
Trong quá trình gian khổ này, khuôn mặt anh tuấn của nam tử bị cọ sát liên tục trên mặt đất.
“Chớ trách chớ trách, ta cũng là do tình thế bất đắc dĩ.”
Khuôn mặt tuấn tú của nam tử hướng xuống, tại nơi nàng không nhìn thấy, gân xanh trên trán hung hăng nhảy lên.
Đến gần nhìn, Sơ Hoàng mới phát hiện hắn cũng là Thần tộc, nhưng rất gầy yếu.
Thần tộc rất ít bắt gặp đứa bé gầy như vậy, trên thân vết roi trải rộng, ngực có một dấu chưởng ấn đáng sợ.
Lợi dụng hắn đang thổ huyết đầu óc hỗn loạn, nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc lâu, thở dài nói: “Thảm như vậy, được rồi, coi như ta xui xẻo, thiếu nợ ngươi.”
Hắn bị thương quá nặng, Thần tức (khí tức của Thần) cơ hồ hoàn toàn biến mất.
Sơ Hoàng chăm sóc hắn một năm, lâu đến mức nàng xem hắn trở thành chậu hoa mình trồng, cái chậu hoa vĩnh viễn không có khả năng nở rộ.
Cuối cùng, vào một sáng sớm, nam tử tỉnh lại.
Sơ Hoàng đi vào như bình thường, không ngờ lại trông thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
Khí chất và ngoại hình hắn hoàn toàn khác biệt, nam tử có một đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, khóe mắt hơi câu lên, mang theo vài phần phong vị đa tình.
Hắn dựa vào giường, cong môi cười một tiếng, giọng khàn khàn như lâu ngày không nói chuyện, rất mê người: “Ta nhận ra ngươi, là ngươi đã cứu ta.”
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn không giống Thần, mà giống nam hồ ly tinh.
Rất nhiều năm về sau, Sơ Hoàng nhớ lại nụ cười đó, vẫn có thể nghĩ đến thất thần như cũ.
Nàng thích điều gì? Nàng thích hắn kiệt ngạo, tự do, thích hắn mặt mày mang ba phần đa tình, ba phần trêu tức, bốn phần lạnh nhạt.
Sao trên đời có người có thể trưởng thành vừa vặn giống với sở thích của nàng?
Vậy nên Đế Cơ xinh đẹp lớn mật vào thời kỳ phản nghịch bưng lấy mặt của hắn nói: “Này, làm nam sủng của ta, thế nào?”
Hắn nghe, thấp mắt cười một tiếng: “Được, ta gọi là Miện.”
Lúc ban đầu Miện không phải hình dạng này.
Hắn sinh ra ở vùng đất của yêu ma quỷ quái thượng cổ, không biết đã thôn phệ bao nhiêu đại yêu ma thượng cổ, cuối cùng trở thành Yêu vương.
Nhục thân của yêu ma thượng cổ phần lớn là xấu xí, giống như Tự Anh, Tự Anh thời thượng cổ không có tóc, da đầu nhô lên, môi trắng bệch khô cằn, còn mọc ra răng nanh.
Lúc ban đầu, Miện cũng chỉ là một đống thịt nát hỗn độn, hình thái của hắn hung mãnh ghê tởm, khiến cho người nghe tin đã sợ mất mật.
Tất cả những người đi theo Ma Thần, đều muốn làm một vố lớn, Miện đương nhiên cũng không ngoài ý muốn.
Hoàn cảnh sinh tồn của yêu ma không tốt, cho dù là yêu ma thượng cổ, cũng không được phàm nhân cung phụng.
Địa phương mà Hạn Bạt xuất hiện nhân gian sẽ gặp nạn hạn hán, không có một ngọn cỏ, địa phương mà Hạn Bạt xuất hiện, nhân gian lại có động đất lũ lụt.
Giết được rất nhiều Thần thượng cổ, ép bọn họ ngưng kết ra Diệt Hồn châu lệ, sau đó Miện nhận được một nhiệm vụ khác.
Ma Thần nói: “Chúng ta cần một Thiên Đạo mới, có thể mở ra thời cơ còn thiếu rất nhiều, ta muốn ngươi xâm nhập tộc Phượng Hoàng, lấy Xích Vũ Thần hoả.”
Miện âm thanh âm trầm khô khốc: “Làm sao để lấy?”
“Cơ hội nằm trên người Sơ Hoàng, Đế Cơ duy nhất của Thần tộc Phượng Hoàng.”
Ma Thần không hiểu tình yêu, coi tình yêu như một thứ có cũng được mà không có cũng không sao, lợi dụng người làm công cụ.
Lúc đó, Miện cũng không hiểu tình yêu, hắn muốn có sức mạnh tối cao thuộc về giới yêu ma, vậy nên đã đồng ý.
Thần tộc Phượng Hoàng nổi tiếng là thế giới biệt lập, rất khó để vào được.
Hắn dựa vào tin tức mà thuộc hạ thu thập, hắn đã dùng hai trăm năm để hoà tan, thay đổi giọng nói của mình, lại dùng tám trăm năm để luyện hoá thân thể, rút đi yêu thân dữ tợn kinh khủng, biến thân thành bộ dáng khác tuấn lãng đa tình có một không hai, sau đó rút Thần tuỷ của một Thần thượng cổ khác, che dấu đi khí tức của mình.
Miện áp chế tu vi vủa mình, cố ý làm mình bị trọng thương, như hắn dự đoán, thuận lợi lẻn vào được Thần cảnh Ngô Đồng.
Trên đời không có ai biết, hắn vốn dựa vào sở thích của Sơ Hoàng mà sinh.
Cho nên việc nàng thích hắn, Miện cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà hắn vạn vạn không ngờ, Đế Cơ này lá gan lại lớn như vậy, muốn hắn làm nam sủng.
Thật sự chỉ là một nam sủng không có địa vị.
Miện mỉm cười, nắm tay cô cứng lại.
Tiểu nha đầu mặt như hoa đào trước mắt này, trong đầu chỉ sợ không biết bối phận của hắn đủ làm lão tử của nàng.
Nếu để cho tộc Phượng Hoàng biết hắn là cấp bậc Yêu vương lại trà trộn vào, chỉ sợ lão Phượng Hoàng cũng phải xù bộ lông xinh đẹp trên thân.
Nhưng tiểu Phượng Hoàng này lại thực sự không sợ chết.
Nàng để Miện mặc y phục màu hồng phấn, mình lại nằm trên đùi hắn, để hắn thồi từ khúc cho nàng nghe.
Đế Cơ với đôi chân ngọc trần trụi, trên bàn chân buộc linh đang, bàn chân trắng trẻo non mềm, đáng yêu cực kỳ, Miện nhìn thấy liền thu hồi ánh mắt.
Hắn vuốt tóc nàng, ý đồ xấu hỏi: “Đế Cơ sau này phải gả cho tiểu Thái tử tộc Kỳ Lân, ở cùng ta như vậy, không sợ bị phạt sao?”
Sơ Hoàng gật đầu: “Sợ chứ, nhưng so với bị phạt, ta càng không nguyện ý cả đời làm một con chim trong lồng.
Ta không phù hợp với tiểu Thái tử, tiểu Thái tử cũng cảm thấy ta không phải là một nữ nhân tốt, vừa vặn hai bên từ hôn, hoặc là tộc Phượng Hoàng đuổi ta ra khỏi cũng không tệ.”
Nàng thích thú gối lên cánh tay, nhìn về phía rừng ngô đồng: “Kéo dài huyết mạch của Thần quan trọng đến như vậy? Không quan tâm hai người có nguyện ý hay không cũng muốn buộc chung vào một chỗ?”
“Miện chỉ là một Thần tộc cấp thấp, không dám xen vào cách nhìn của Đế Cơ.” Miện cười nói.
Con ngươi nàng đảo một vòng, cười nhẹ nhàng ngồi xuống, nhéo cằm hắn: “Tiểu nam sủng, được ha, ngươi thật sự hiểu lấy mình.”
Nụ cười của hắn cứng ngắc một giây, cắn răng nói: “Đế Cơ nói phải.”
Miện nhiều lúc có ý nghĩ muốn bóp chết nàng.
Nàng khuyến khích hắn: “Tiểu thần tộc, có thể nấu cơm không, bánh ngọt của nhân gian, ngươi làm một cái cho bản đế cơ nếm thử.”
“Không thể.”
“Không thì học đi, ngươi nên học làm nam sủng như thế nào!”
“…”
“Tiểu thần tộc, hát khúc đi, y y nha nha như vậy.”
“Không thể.”
“Ta dùng Thuỷ kính huyễn hoá cho ngươi, ngươi cứ theo đó mà học, nào.”
Miện luôn cảm thấy sẽ có một ngày nhiệm vụ thất bại, nguyên nhân thất bại là do hắn bóp chết Đế Cơ của tộc Phượng Hoàng này.
Hắn giặt y phục cho nàng, còn phải rửa chân, tiện thể kể chuyện xưa cho nàng.
Khi hắn nghiến răng nghiến lợi hát hí khúc, đêm đó Đế Cơ phía đối diện đã cười cả trăm lần, hắn rốt cục chân chính trở thành “nam sủng” của nàng, ngủ một đêm với nàng.
Miện nở mày nở mặt, hận không thể ở phương diện này chơi chết nàng.
Nàng chỉ cười nhẹ nhàng nhìn hắn, sờ lỗ tai của hắn, thấp giọng ghé vào tai hắn nói: “Tiểu thần tộc, ngươi đến cạnh ta, đến cùng là muốn làm gì hả? Muốn lấy tâm đầu huyết (máu đầu tim) Phượng Hoàng sao?”
Tâm huyết của bản thể Phượng Hoàng, có thể giúp Thần tộc cấp thấp tẩy tuỷ, biến thành Thần tộc có thiên phú cao, nhưng đáng tiếc là mất đi tâm đầu huyết Phượng Hoàng thì tu vi đời này sẽ không tiến bộ được nữa.
Miện giật mình, cặp mắt đào hoa híp lại.
Sơ Hoàng chống cằm, nghiêng đầu, cười nói: “Nếu như ta muốn, Đế Cơ có cho không?” nhìn hắn, nói: “Cho chứ, ta lấy tâm đầu huyết cho ngươi, ta sẽ không đủ tư cách đảm đương chức Đế Cơ của tộc Phượng Hoàng, đến lúc đó chúng ta cùng bị đánh một trận, nhưng ngươi yên tâm, nếu là ta liên luỵ ngươi, ngươi chỉ là một tiểu nam sủng, bản đế cơ sẽ bảo vệ ngươi.
Ta gánh hộ ngươi.”
“Bất quá chỉ là có thể bị đuổi ra khỏi tộc Phượng Hoàng, làm hai vị Thần bình thường, không có gia tộc để dựa vào, có thể tự do tự tại đi bất cứ địa phường nào